cố thiếu gia đừng giả vờ nữa quân dao
"Đừng chạy đừng chạy đừng chạy!" "Cho nên, khiến Thiếu Thiên đánh cái người thi đấu thật cần cẩn thận, " Tô Mộc Tranh có một loại không muốn thừa nhận quen biết trong tràng cái đó lải nhải Kiếm Thánh người lớn xúc động, "Cái này đầy màn hình bong bóng thoại
Chương 2: Cô dâu xung hỉ. Quân Dao mặc váy cưới, được một chiếc xe sang trọng đưa về biệt thự nhà họ Cố. Không có lễ cưới nào cả, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng, im lặng đợi, dõi theo thời gian dài đằng đẵng. Đến khi Quân Dao quá mệt, dựa lưng vào thành
Cố thiếu gia đừng giả vờ nữa - Quân Dao - Cố Khang Dật (Truyện full) - Chương 258- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247
Tiểu Hoa tức giận cắm phập con dao vào quả táo trên bàn, làm Quần Dao giật nảy mình. Nhìn thấy nét mặt thay đổi của Quân Dao, Tiểu Hoa lập tức ý thức được hành động vừa rồi của mình đã dọa sợ thiếu phu nhân rồi. “Hì hì, thiếu phu nhân đừng sợ, tôi nói giỡn thôi. Cô mau ăn táo đi”. Quân Dao
Quân Dao mặc váy cưới, được một chiếc xe sang trọng đưa về biệt thự nhà họ Cố. Không có lễ cưới nào cả, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng, im lặng đợi, dõi theo thời gian dài đằng đẵng.
Chương 1. Chương trước Chương tiếp. Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời đi. Vừa rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm sỡ. May mà Quân Dao nhanh
App Vay Tiền Nhanh. Quân Dao chần chừ một chút rồi ngồi xuống, dù sao CỐ Tư Bạch cũng đang bị thương nặng, nếu chẳng may anh muốn giở trò gì, cô cũng đối phó hồ nhiệm vụ của cô là chăm sóc anh, đó không chỉ là nhiệm vụ đơn thuần, mà còn là tự do nửa đời sau của cô nữa thấy Quân Dao rón rén ngồi ở góc giường, CỐ Tư Bạch cong khóe môi, anh với tay tắt đèn bàn, giọng nói trầm ấm vang lên.“Đi ngủ thôi.” Quân Dao thấp thỏm nằm ngay đơ như khúc gỗ, không dám nhúc bên kia Cố Tư Bạch cũng nằm thắng người, giữa hai người là một khoảng rộng mênh lúc sau, nghe thấy hơi thở đều đều, nhè nhẹ của Cố Tư Bạch, Quân Dao mới thở phào nhẹ nhõm, thả lòng người, dần dần chìm vào giấc sớm hôm chuông điện thoại vang lên inh ỏi làm Quân Dao giật mình bật dậy, cô đã quen dậy sớm để chăm sóc CỐ Tư Bạch rồi.“Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút đi.” Quân Dao đang mơ màng ngái ngủ, nghe thấy vậy liền gật gù, nằm mấy giây sau, khi thần trí đã dần thanh tỉnh, cô đột nhiên giật bắn mình, mở trừng ràng hôm qua cô một góc giường, Cố Tư Bạch một góc giường, vậy mà tại sao sáng nay tỉnh dậy lại thấy cô đã lăn đến bên góc giường của Cố Tư Bạch rồi, lại còn rúc vào lòng người ta, gối đầu lên tay người ta ngủ nữa chứ? Quân Dao hận không thể cắn lưỡi chết ngay lập cô đỏ đến tận mang tai, hất chăn vùng dậy chạy biến vào nhà mình trong gương, cô lắc đầu thật mạnh để quên đi chuyện xấu hổ vừa khi ở trong nhà tắm cả tiếng đồng hồ mới lò dò đi ra, cô thấy Cố Tư Bạch đang nằm trên giường, thong thả nhắn tin điện bước đến bên giường, CỐ làm ra vẻ tự nhiên.“Anh nằm xuống đi, tôi đi lấy đồ ăn sáng” “Không cần đâu, em ngồi đó đi”.Hả? Quân Dao cảm thấy khó hiểu, nhưng lại nghĩ có lẽ anh đã phải nhịn nhiều năm nên giờ chưa quen với chế độ sinh hoạt bình thường, vì vậy đành lúi húi dọn dẹp lại chăn gối cho phẳng phiu một chút, rồi đi bê một chậu nước ấm đến. “Giờ anh tỉnh rồi, anh tự làm nhé”.“Em nhẫn tâm để một người bị thương nặng tự chăm sóc mình sao?” Anh ngẩng đầu, thản nhiên nặng cái đầu anh, lúc trước cô tưởng anh bất tỉnh thật nên mới chăm sóc như thế, còn bắt cô phải lau người cho sớm biết anh chỉ giả vờ, vậy thì cô sẽ mặc kệ nào đó mặt thật dày, hơi ngẩng đầu, đưa mặt về phía Quân Dao, cô đành phải vắt cái khăn ấm trong tay, lau loạn xạ vài cái trên mặt cho dù bị cô giày vò như thế, nhưng khi buông chiếc khăn mặt ra, anh vẫn giữ được vẻ đẹp trai rạng ngời, khóe môi còn hơi cong lên.“Hóa ra bình thường Cố thiếu phu nhân chăm sóc chồng mình như này ư?” “Ai là Cố thiếu phu nhân chứ? Tôi gà đến để xung hỉ, anh nhớ đó” Cô trừng lúc này có tiếng gõ cửa phòng, Quân Dao quýnh lên.“Mau nằm xuống đi.” Vừa nói cô vừa chạy đi lấy kim truyền.“Không sao đâu, em ra ngoài đi, Tiểu Hoa đưa đồ ăn sáng thôi.” Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ló đầu ra, đúng là Tiểu Hoa đang bưng một khay đồ ăn sáng thơm phức.“Thiếu phu nhân, tôi đưa đồ ăn sáng, thiếu phu nhân bận rộn chăm sóc thiếu gia, từ giờ một ngày ba bữa tối sẽ đưa đồ ăn lên, thiếu phu nhân yên tâm chăm sóc thiếu gia ạ”.Quân Dao lơ mơ nhận khay đồ ăn từ tay Tiểu Hoa, sau đó đóng cửa đi nghiêng đầu suy nghĩ, tại sao Tiểu Hoa biết mà đưa đồ ăn sáng lên? Tại sao Tiểu Hoa nói từ giờ cô không cần xuống nhà nữa mà ngày ba bữa cô ấy sẽ mang đồ ăn lên cho Không thể nào là Trương Tuyết Thanh dặn dò được, bà ta chỉ mong cô đi đâu đó khuất mắt để hại Cố thiếu gia chỉ còn lại duy nhất một người – Cố Tư lẽ… Nhìn Quân Dao đứng giữa phòng, nghiêng đầu chau mày suy nghĩ, trên tay là khay đồ ăn bốc khói, Cố Tư Bạch lên tiếng.“Đừng nghĩ nữa, là tôi bảo Tiểu Hoa đưa đồ ăn sáng đến.” Quân Dao suýt chút nữa làm đổ cả khay thức ăn, cái khay hơi chao đảo, may mà không việc bưng khay đặt lên bàn gần đầu giường, hỏi lại.“Anh bảo Tiểu Hoa đưa đồ ăn sáng đến?” “Ù.” “Tiểu Hoa biết anh tỉnh lại rồi, hóa ra ngoài tôi ra cũng có người biết à?” Đột nhiên khóe môi Quân Dao hơi trễ xuống, đột nhiên cô cảm thấy có chút thất vọng, không biết tại sao hôm qua cô cứ nghĩ vì mình cũng có xíu xiu quan trọng nên biết và giữ bí mật to lớn này cho Cố thiếu gia, không ngờ hóa ra cũng có người khác nét mặt có chút mất mát của Quân Dao, anh liền lên tiếng.“Em ghen à?” “Ghen?” Quân Dao chỉ vào người mình.“Anh ấm đầu à, tôi với anh mới quen nhau một ngày, ghen tuông gì đây?” “Vậy tại sao khi nghe tôi nói tôi bảo Tiểu Hoa đưa đồ ăn đến em lại có vẻ không vui?” “Ai bảo thế?” Quân Dao cứng miệng, “Chỉ là tôi đang suy nghĩ thôi.” “Suy nghĩ gì?” “Suy nghĩ gì kệ tôi, anh quản được à?” Vừa nói Quân Dao vừa bưng bát cháo đến bên, múc một thìa, thổi phù phù rồi đưa đến trước mặt Cố Tư hơi trừng mắt ra hiệu cho anh mau ăn Cố Tư Bạch lắc đầu, nói.“Tôi chưa đánh răng”.Thật muốn đánh cho anh một trận trong lòng thôi, Quân Dao đâu dám nói ra, cô dìu anh vào nhà vệ sinh, còn phải đứng ngoài cửa trông chừng kéo anh bị ngã hay bị gì lúc sau, Cố Tư Bạch bước ra, khuôn mặt anh còn vài giọt nước nhỏ li ti đọng lại, giống như sương mai đọng trên cánh Dao thật muốn gõ đầu mình một cái, sao đột nhiên lại đi so sánh kì quặc như vậy chứ? Cô đỡ anh trở lại giường, sau đó bắt đầu đút cháo cho anh ăn, cũng quen với việc này rồi nên cô không có ý kiến đến thìa cháo thứ ba, đang đưa đến bên môi Cố Tư Bạch, cô đột nhiên rụt tay lại, làm người nào đó há miệng ra lại phải ngậm vào, dáng vẻ không Quân Dao đầu để tâm chuyện ấy, cô hỏi.“Anh không hề ra khỏi phòng, vậy làm sao báo Tiểu Hoa được, Tiểu Hoa cũng không tỏ vẻ bất ngờ hay SỢ sệt, chứng tỏ đã biết lâu rồi, đúng không?” Cố Tư Bạch hơi mỉm cười.“Thông minh lắm.” Quân Dao trọn tròn mắt, vậy là cô đoán đúng ư? “Tiểu Hoa đã biết anh giả bệnh từ trước?” Cố Tư Bạch gật đầu, anh nhìn cô chăm chú.“Tôi tỉnh rồi thì đâu muốn người khác nhìn thấy hết cơ thể mình nữa.” Mắt Quân Dao càng trừng lớn, anh đang nói cái gì vậy hả? Ba tháng qua, suốt ba tháng trời, ngày nào có cũng phải “nhìn” anh tay Quân Dao siết chặt, hận không thể cắn chết người đối diện.“Em thì khác, vì em là vợ tôi, trước sau gì cũng nhìn thấy cả thôi.” Cố Tư Bạch sợ lửa cháy chưa đủ lớn, tiếp tục thêm dầu.“Cái đồ đáng chết nhà anh, hôm nay tôi liều mạng với anh!!!”Quân Dao chần chừ một chút rồi ngồi xuống, dù sao CỐ Tư Bạch cũng đang bị thương nặng, nếu chẳng may anh muốn giở trò gì, cô cũng đối phó hồ nhiệm vụ của cô là chăm sóc anh, đó không chỉ là nhiệm vụ đơn thuần, mà còn là tự do nửa đời sau của cô nữa thấy Quân Dao rón rén ngồi ở góc giường, CỐ Tư Bạch cong khóe môi, anh với tay tắt đèn bàn, giọng nói trầm ấm vang lên.“Đi ngủ thôi.” Quân Dao thấp thỏm nằm ngay đơ như khúc gỗ, không dám nhúc bên kia Cố Tư Bạch cũng nằm thắng người, giữa hai người là một khoảng rộng mênh lúc sau, nghe thấy hơi thở đều đều, nhè nhẹ của Cố Tư Bạch, Quân Dao mới thở phào nhẹ nhõm, thả lòng người, dần dần chìm vào giấc sớm hôm chuông điện thoại vang lên inh ỏi làm Quân Dao giật mình bật dậy, cô đã quen dậy sớm để chăm sóc CỐ Tư Bạch rồi.“Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút đi.” Quân Dao đang mơ màng ngái ngủ, nghe thấy vậy liền gật gù, nằm mấy giây sau, khi thần trí đã dần thanh tỉnh, cô đột nhiên giật bắn mình, mở trừng ràng hôm qua cô một góc giường, Cố Tư Bạch một góc giường, vậy mà tại sao sáng nay tỉnh dậy lại thấy cô đã lăn đến bên góc giường của Cố Tư Bạch rồi, lại còn rúc vào lòng người ta, gối đầu lên tay người ta ngủ nữa chứ? Quân Dao hận không thể cắn lưỡi chết ngay lập cô đỏ đến tận mang tai, hất chăn vùng dậy chạy biến vào nhà mình trong gương, cô lắc đầu thật mạnh để quên đi chuyện xấu hổ vừa khi ở trong nhà tắm cả tiếng đồng hồ mới lò dò đi ra, cô thấy Cố Tư Bạch đang nằm trên giường, thong thả nhắn tin điện bước đến bên giường, CỐ làm ra vẻ tự nhiên.“Anh nằm xuống đi, tôi đi lấy đồ ăn sáng” “Không cần đâu, em ngồi đó đi”.Hả? Quân Dao cảm thấy khó hiểu, nhưng lại nghĩ có lẽ anh đã phải nhịn nhiều năm nên giờ chưa quen với chế độ sinh hoạt bình thường, vì vậy đành lúi húi dọn dẹp lại chăn gối cho phẳng phiu một chút, rồi đi bê một chậu nước ấm đến.“Giờ anh tỉnh rồi, anh tự làm nhé”.“Em nhẫn tâm để một người bị thương nặng tự chăm sóc mình sao?” Anh ngẩng đầu, thản nhiên nặng cái đầu anh, lúc trước cô tưởng anh bất tỉnh thật nên mới chăm sóc như thế, còn bắt cô phải lau người cho sớm biết anh chỉ giả vờ, vậy thì cô sẽ mặc kệ nào đó mặt thật dày, hơi ngẩng đầu, đưa mặt về phía Quân Dao, cô đành phải vắt cái khăn ấm trong tay, lau loạn xạ vài cái trên mặt cho dù bị cô giày vò như thế, nhưng khi buông chiếc khăn mặt ra, anh vẫn giữ được vẻ đẹp trai rạng ngời, khóe môi còn hơi cong lên.“Hóa ra bình thường Cố thiếu phu nhân chăm sóc chồng mình như này ư?” “Ai là Cố thiếu phu nhân chứ? Tôi gà đến để xung hỉ, anh nhớ đó” Cô trừng lúc này có tiếng gõ cửa phòng, Quân Dao quýnh lên.“Mau nằm xuống đi.” Vừa nói cô vừa chạy đi lấy kim truyền.“Không sao đâu, em ra ngoài đi, Tiểu Hoa đưa đồ ăn sáng thôi.” Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ló đầu ra, đúng là Tiểu Hoa đang bưng một khay đồ ăn sáng thơm phức.“Thiếu phu nhân, tôi đưa đồ ăn sáng, thiếu phu nhân bận rộn chăm sóc thiếu gia, từ giờ một ngày ba bữa tối sẽ đưa đồ ăn lên, thiếu phu nhân yên tâm chăm sóc thiếu gia ạ”.Quân Dao lơ mơ nhận khay đồ ăn từ tay Tiểu Hoa, sau đó đóng cửa đi nghiêng đầu suy nghĩ, tại sao Tiểu Hoa biết mà đưa đồ ăn sáng lên? Tại sao Tiểu Hoa nói từ giờ cô không cần xuống nhà nữa mà ngày ba bữa cô ấy sẽ mang đồ ăn lên cho Không thể nào là Trương Tuyết Thanh dặn dò được, bà ta chỉ mong cô đi đâu đó khuất mắt để hại Cố thiếu gia chỉ còn lại duy nhất một người – Cố Tư lẽ… Nhìn Quân Dao đứng giữa phòng, nghiêng đầu chau mày suy nghĩ, trên tay là khay đồ ăn bốc khói, Cố Tư Bạch lên tiếng.“Đừng nghĩ nữa, là tôi bảo Tiểu Hoa đưa đồ ăn sáng đến.” Quân Dao suýt chút nữa làm đổ cả khay thức ăn, cái khay hơi chao đảo, may mà không việc bưng khay đặt lên bàn gần đầu giường, hỏi lại.“Anh bảo Tiểu Hoa đưa đồ ăn sáng đến?” “Ù.” “Tiểu Hoa biết anh tỉnh lại rồi, hóa ra ngoài tôi ra cũng có người biết à?” Đột nhiên khóe môi Quân Dao hơi trễ xuống, đột nhiên cô cảm thấy có chút thất vọng, không biết tại sao hôm qua cô cứ nghĩ vì mình cũng có xíu xiu quan trọng nên biết và giữ bí mật to lớn này cho Cố thiếu gia, không ngờ hóa ra cũng có người khác nét mặt có chút mất mát của Quân Dao, anh liền lên tiếng.“Em ghen à?” “Ghen?” Quân Dao chỉ vào người mình.“Anh ấm đầu à, tôi với anh mới quen nhau một ngày, ghen tuông gì đây?” “Vậy tại sao khi nghe tôi nói tôi bảo Tiểu Hoa đưa đồ ăn đến em lại có vẻ không vui?” “Ai bảo thế?” Quân Dao cứng miệng, “Chỉ là tôi đang suy nghĩ thôi.” “Suy nghĩ gì?” “Suy nghĩ gì kệ tôi, anh quản được à?” Vừa nói Quân Dao vừa bưng bát cháo đến bên, múc một thìa, thổi phù phù rồi đưa đến trước mặt Cố Tư hơi trừng mắt ra hiệu cho anh mau ăn Cố Tư Bạch lắc đầu, nói.“Tôi chưa đánh răng”.Thật muốn đánh cho anh một trận trong lòng thôi, Quân Dao đâu dám nói ra, cô dìu anh vào nhà vệ sinh, còn phải đứng ngoài cửa trông chừng kéo anh bị ngã hay bị gì lúc sau, Cố Tư Bạch bước ra, khuôn mặt anh còn vài giọt nước nhỏ li ti đọng lại, giống như sương mai đọng trên cánh Dao thật muốn gõ đầu mình một cái, sao đột nhiên lại đi so sánh kì quặc như vậy chứ? Cô đỡ anh trở lại giường, sau đó bắt đầu đút cháo cho anh ăn, cũng quen với việc này rồi nên cô không có ý kiến đến thìa cháo thứ ba, đang đưa đến bên môi Cố Tư Bạch, cô đột nhiên rụt tay lại, làm người nào đó há miệng ra lại phải ngậm vào, dáng vẻ không Quân Dao đầu để tâm chuyện ấy, cô hỏi.“Anh không hề ra khỏi phòng, vậy làm sao báo Tiểu Hoa được, Tiểu Hoa cũng không tỏ vẻ bất ngờ hay SỢ sệt, chứng tỏ đã biết lâu rồi, đúng không?” Cố Tư Bạch hơi mỉm cười.“Thông minh lắm.” Quân Dao trọn tròn mắt, vậy là cô đoán đúng ư? “Tiểu Hoa đã biết anh giả bệnh từ trước?” Cố Tư Bạch gật đầu, anh nhìn cô chăm chú.“Tôi tỉnh rồi thì đâu muốn người khác nhìn thấy hết cơ thể mình nữa.” Mắt Quân Dao càng trừng lớn, anh đang nói cái gì vậy hả? Ba tháng qua, suốt ba tháng trời, ngày nào có cũng phải “nhìn” anh tay Quân Dao siết chặt, hận không thể cắn chết người đối diện.“Em thì khác, vì em là vợ tôi, trước sau gì cũng nhìn thấy cả thôi.” Cố Tư Bạch sợ lửa cháy chưa đủ lớn, tiếp tục thêm dầu.“Cái đồ đáng chết nhà anh, hôm nay tôi liều mạng với anh!!!”.
Những đứa trẻ vui vẻ chạy ào ra, vây quanh Mạn Nhu. Mạn Nhu sống mười tám năm ở đây, đây chính là nhà của cô, những đứa trẻ này là anh chị em của cô. Cũng đã nửa năm rồi cô ấy mới được về thăm trại trẻ. Các mẹ cũng đi ra, vui vẻ, niềm nở gọi. “Mạn Nhu về rồi hả con?” “Dạ!” Từ Mạn Nhu chạy đến, ôm lấy các mẹ. Mẹ Từ đứng hơi lui lại phía sau, trái ngược với khuôn mặt vui vẻ của mọi người, ánh mắt bà ấy đượm buồn cùng lo lắng. Một lúc sau, Từ Mạn Nhu đi đến cạnh bên mẹ Từ, nũng nịu ôm lấy tay bà ấy. “Mẹ, con về thăm mọi người.” “Mạn Nhu, những chiếc xe kia là sao?” Mẹ Từ lo lắng hỏi. Mẹ Từ chính là người nhặt được Từ Mạn Nhu bị người ta vứt bên đường, bà ấy đã đưa cô về, chăm sóc cô từ lúc ấy. Bà ấy cũng là người đặt tên cho Từ Mạn Nhu, chính vì vậy một đứa trẻ không biết cha mẹ mình là ai như Từ Mạn Nhu đã có họ. Cô cũng coi cô như mẹ ruột của mình. Nhưng chuyện này quả thực hơi khó giải thích, cô ấy không muốn mẹ phải lo lắng. Nếu bà ấy biết sự thật những gì cô đang trải qua, chắc chắn sẽ rất đau lòng. “Mẹ, con có một chị bạn là người tốt, chị ấy muốn tài trợ một ít đồ cho nhà mình.” Vừa nói Từ Mạn Nhu vừa chỉ về phía Quân Dao đang đứng cách đó không xa, dựa người vào cửa xe. “Sao con quen được người giàu như thế?”. “Hì, vô tình quen ạ, chị ấy tốt lắm, để con giới thiệu chị ấy với mẹ. À, nhưng mà đợi con đưa quà cho lũ trẻ đã ạ” . “Ừ, lát mẹ con mình nói chuyện sau, con mau ra đó đi.” Từ Mạn Nhu liền nhờ nhân viên siêu thị bê đồ xuống. Đám trẻ nhìn thấy rất nhiều bánh kẹo, đồ ăn vặt chuyển từ trên xe tải xuống thì đều ồ lên thích duy trì một trại trẻ cả các mẹ lẫn đám trẻ cả gần trăm người, kinh phí vô cùng lớn. Dù các mẹ đều nỗ lực tìm nguồn tài trợ nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo việc ăn học bình thường cho bọn trẻ. Những món bánh kẹo trái cây thơm ngon rồi đồ ăn vặt như thế này là quá xa xỉ, chúng không bao giờ dám mơ tới. “Nào, các em đứng xếp hàng nhận quà nhé”. Đám trẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời, lập tức xếp thành hàng dài, từng đứa đi lên, nhận hoa quả, bánh kẹo từ tay Từ Mạn Nhu và Quân Dao. Quân Dao sống trong gia đình lạnh lẽo, ít tình cảm, đột nhiên cô cảm thấy thực ra cuộc sống ở trại trẻ mồ côi có khi còn vui vẻ, hạnh phúc hơn cuộc sống trong chính ngôi nhà của mình như của cô. Ở đó, cô bị Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh đánh đập, bắt làm việc đủ kiểu, cũng chẳng có bạn bè hay ai trò chuyện gì, cô cứ lủi thủi như vậy mà lớn lên. Ở đây dù thiếu thốn vật chất, nhưng có bạn bè đồng trang lứa, chắc chắn còn có bạn để chơi cùng. Cô mỉm cười, cảm thấy vô cùng dễ chịu, đưa quà cho từng đứa trẻ. Chỉ một lát là phát xong quà bánh, còn rau thịt cá gạo mì và đủ thứ gia vị khác thì được nhân viên chuyển luôn vào nhà bếp. Sau khi phát xong, Mạn Nhu cười nói. “Chị, cũng tối rồi, chị có muốn ăn một bữa cơm à trại trẻ không?” Quân Dao gật đầu, chẳng mấy khi có cơ hội đến đây, cô cũng muốn thử cảm giác ấy. Nhà ăn là những chiếc bàn dài thẳng tắp. Có một hai mẹ đang tất bật múc cơm, múc thức ăn vào những chiếc khay cho lũ trẻ. Bọn chúng xếp hàng dài, vô cùng ngoan Mạn Nhu và Quân Dao cũng đứng vào hàng, hai người chọn vài món rồi bưng ra, Từ Mạn Nhu nói khẽ, “Nếu không ngon chị ăn một chút cũng được ạ, em chỉ muốn chị trải nghiệm thử ttf thôi.” “Không sao, tôi ăn được mà.” Quân Dao mỉm cười, Từ Mạn Nhu không biết cô từng phải sống trong tù ba năm, ăn những thứ cho chó lợn còn chê, cho nên những món này trong mắt cô đều trông rất ngon mắt. Hai người họ ngồi cùng với mẹ Từ.. “Mẹ, đây là chị Quân Dao, chị ấy là người tài trợ đồ cho nhà mình đấy ạ” Vừa rồi lúc lấy cơm Từ Mạn Nhu đã nói với Quân Dao về chuyện cô ấy lấy cô ra làm “lá chắn” cho việc mua đồ này, cô cũng hiểu cho hoàn cảnh của Từ Mạn Nhu nên đồng ý. “Quân tiểu thư, cảm ơn cô rất nhiều, cô tốt quá” Mẹ Từ nói. “Dạ không có gì ạ, chỉ là chút lòng. Các mẹ vất và chăm sóc tụi trẻ mới là công lao lớn ạ.” Mấy người trò chuyện rất vui vẻ, thân mật. Quân Dao cũng ăn hết sạch suất cơm cô lấy, đâu cần cao lương mỹ vị, chỉ cần vui vẻ, bữa cơm đạm bạc cũng trở nên ngon vô cùng. Sau khi ăn xong, thấy trời cũng đã tối, Quân Dao xin phép ra về. Từ Mạn Nhu rất muốn ngủ ở lại đây một đêm, có thêm thời gian với các mẹ và các em, nhưng vệ sĩ từ chối, hắn nói Hoắc tổng không đồng ý cho cô đi qua đêm. Từ Mạn Nhu đành lưu luyến chia tay mọi người. Quân Dao và Từ Mạn Nhu cũng ôm tạm biệt nhau, hẹn nếu có thời gian sẽ cùng đến thăm trại trẻ tiếp. Quân Dao thực sự rất thích nơi này, cũng muốn có nhiều thời gian hơn cho lũ trẻ. Trở về ngồi hàng ghế sau, vệ sĩ lái xe, Từ Mạn Nhu vừa rồi còn cười vô cùng vui vẻ bây giờ anh mắt buồn rười rượi, nhìn ra ánh đèn đường và những dãy nhà cao tầng bên đường. Trái tim cô ấy trống rỗng, dường như cảm thấy bản thân thật lạc loài. Cô ấy vừa muốn có thật nhiều tiền để giúp mẹ và các em, lại cũng muốn có được tự do, sự vui vẻ và hồn nhiên như trước đây. Có phải cô ấy đã quá tham lam rồi không? Còn Quân Dao hôm nay tâm trạng rất tốt, buổi sáng vừa xin được Cố Tư Bạch cho cô đi thực tập tại tập đoàn của anh, chiều lại đến trại trẻ mồ côi, những nghi kị về Từ Mạn Nhu trong cô cũng dần được gỡ bỏ. Không chỉ thái độ của Từ Mạn Nhu khi nói chuyện với cô. Mà cả cách cô ấy nói rằng muốn giúp đỡ những đứa trẻ thiếu thốn kia, cô vô cùng cảm động. Cô cũng cảm thấy bản thân mình quá ích kỉ, trước giờ chưa bao giờ chú ý đến những chuyện này, từ giờ cô cần mở lòng mình hơn, bây giờ cuộc sống của cô rất tốt, nhưng ngoài kia còn biết bao nhiều người đang đói khố, cô cũng nên giúp họ một chút. Trở về Dao Uyển, Cố Tư Bạch đã đi làm về, đang ngồi đọc báo trong phòng khách, thấy cô về, anh mỉm cười. “Thế nào, xem chừng em rất vui.” Quân Dao gật đầu, cô ngồi xuống bên cạnh anh. “Hôm nay em cùng Từ Mạn Nhu đến trại trẻ mồ côi, tụi trẻ con đáng yêu lắm” Cố Tư Bạch nghe thế thì lập tức quẳng tờ báo đang đọc qua một bên, nghiêng người về phía cô. “Mình cũng sinh một đám trẻ con cho vui cửa vui nhà nhé”. Nói rồi anh vươn tay, bế bổng cố lên. Quân Dao đánh vào vai anh. “Bỏ em xuống đi, em còn chưa tắm rửa, người toàn mùi mồ hôi thôi.” Ông nói gà bà nói vịt gì vậy chứ? Một đêm nồng nhiệt trôi qua, sáng hôm sau, khi cả hai còn đang say giấc chiếc điện thoại vang lên. tiếng chuông inh ỏi như muốn đòi mạng. Quân Dạo lập tức bật dậy, tắt chuông báo thức rồi chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân. Cố Tư Bạch nhíu mày, nhìn đồng hồ, vẫn còn Sớm mà, sao hôm nay Dao Dao dậy sớm như vậy? Nhưng dù sao cũng có nhiều việc cần làm, cho nên anh cũng dậy luôn. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Quân Dao bắt đầu chạy chỗ này một tí, chỗ kia một tí, cuống quýt chuẩn bị. Đến khi Cố Tư Bạch vệ sinh cá nhân xong đi ra đã thấy Quân Dao ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần âu đen, khoác ngoài một chiếc áo vest màu trắng. Cô buộc gọn tóc ra sau, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn vô cùng thanh lịch. “Em làm gì vậy?” Cố Tư Bạch hơi bất ngờ. “Anh quên à, hôm nay ngày đầu tiên đi làm của em." “Vẫn còn sớm mà, em định đến đó ngủ một giấc đợi nhân viên tới sao?” “Em biết, nhưng ngày đầu đi làm vẫn nên đi Sớm một ngớ là không được nói em là VỢ anh đấy, phải coi em như người xa lạ.” Cố Tư Bạch gật gù. “Vậy ra ăn sáng đã rồi hẳn đi.” “Không được, chậm xe bus mất.” Cố Tư Bạch suýt sặc, thấy Quân Dao đã sắp bước ra khỏi phòng thì vội níu tay cô lại. “Từ từ, em nói gì cơ, gì mà xe bus?” “Thì em sẽ đi bắt xe bus đi làm, giống như nhân viên bình thường” Cố Tư Bạch để trán, đúng là cạn lời với cô vợ nhỏ này, có cần nghiêm trọng đến mức đó không? “Em có biết từ nhà mình đi bộ ra bến xe bus bao xa không? Cũng phải mấy cây SỐ, rồi lại chen chúc trên xe bus.” Quân Dao mỉm cười, “Không sao, em sẽ cố gång." Nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô, anh thật muốn cốc đầu cô gái ngốc này một cái, chẳng lẽ chồng của cô không nuôi nối cổ, không mua được cho cô một chiếc xe mà bắt cố chen chúc trên xe bus? “Lát em đi cùng anh, đằng nào cũng cùng đường” Quân Dao vội vàng xua tay. “Không được đâu, nhỡ có ai nhìn thấy thì lại đồn thổi linh tinh, em muốn dựa vào sức lực của chính mình.” Sao cô lại bướng bỉnh thế này cơ chứ? Chẳng lẽ cô thích tự ngược, chỉ thích chịu khổ thôi? “Anh đỗ xe khu vực riêng, đi thang máy riêng, em cứ đi vào khu vực thang máy chung của nhân viên là được, sẽ không ai thấy đâu.” “Thật không ạ? “Em mà còn nói nữa anh cho em ở nhà đấy” Cố Tư Bạch hơi nổi giận. Sao cô vợ này của anh lại bướng bỉnh thế cơ chứ? Thấy thế, Quân Dao lập tức cười ngọt ngào, lắc lắc tay anh, “Em chỉ muốn cố gắng một chút thôi mà, không phải ghét bỏ gì anh đâu.” Là anh không muốn cô chịu khổ, vậy mà vào đầu cô đã thành cô ghét bỏ anh, thật muốn bổ đầu cô ra xem trong đó vận hành như thế nào mà. “Được rồi, không được bỏ bữa sáng, tận 9 giờ mới vào làm, bây giờ còn sớm, em mau ngồi xuống đây, đợi anh rồi cùng ra ăn sáng” . Quân Dao xụ mặt, nhưng cô nhịn, phải nhịn, bây giờ anh là sếp của cô rồi, nếu không nhịn chẳng may anh đuổi việc cô ngay ngày đầu đi làm thì xui xẻo lắm. Cô không muốn sống cuộc đời ăn no chờ chết lát sau hai người cùng ra ăn sáng, anh bắt cô ăn đủ chất, ăn no rồi lại bắt ngồi đợi anh đi thay quần áo. Quân Dao lòng nóng như lửa đốt, một người sinh ra từ vạch đích như Cố Tư Bạch làm sao hiểu được cảm giác bồn chồn, lo lắng của người lần đầu tiên đi làm cơ chứ. Lúc Cố Tư Bạch vừa dừng xe, Quân Dao nhìn quanh không thấy ai liền mở cửa xe, định chạy ra ngoài thì bị gọi lại, “Khoan đã, em quên đồ” “Hả? Quên gì cơ?” Quân Dao nhìn xung quanh, rõ ràng cô đã cầm túi xách rồi mà. Anh nghiêng người qua, ghé mn về phía cô. Quân Dao hiểu ý, liền hôn phớt lên má anh, rồi chạy tót đi. Cố Tư Bạch lắc đầu, hôm nay tha cho em. Anh thong dong bước xuống xe, đi về phía thang máy dành riêng cho quản lý cấp liếc nhìn qua thấy Quần Dao đang đứng xếp hàng chờ thang máy. Nhan sắc của cô gái nhỏ dù ăn mặc đơn giản, chỉ trang điểm nhẹ nhưng cũng vô cùng xuất chúng. Mấy nhân viên nam nhìn thấy cô gái xinh đẹp lạ mặt thì lập tức bắt chuyện làm quen. “Em là nhân viên mới à?”. “Dạ, em là thực tập sinh, hôm nay ngày đầu đi làm, mong các anh chị giúp đỡ”. “Được, không có gì, anh là...” Mấy người đó vây quanh Quân Dao, bộ lô ba la đủ kiểu, không ai để ý vị tổng tài nào đó mặt lạnh đi, lạnh lùng đi vào thang máy riêng. Quân Dao đi đến phòng nhân sự, vốn có được sắp xếp vào phòng Tài chính để thực tập, nhưng không hiểu sao bây giờ chị trưởng phòng nhân sự lại bảo cô hãy đến phòng Trợ lý. “Chị ơi, có nhầm gì không ạ? Em thực tập tại Phòng Tài chính mà.” Quân Dao hỏi lại, ánh mắt đầy vẻ không hiểu. “Không nhầm, bên phòng Tài chính đã đủ người rồi, mà bên phòng Trợ lý tổng giám đốc đúng lúc thiếu một thực tập sinh, em phải biết đây là cơ hội rất lớn, ở đó toàn là tinh anh, nhân tài kiệt xuất, có thể học hỏi được rất nhiều, lại còn có cơ hội tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao. Em mau đi qua đó báo danh đi.” “Dạ” Quân Dao gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều. Sau khi thấy Quân Dao đi khuất, trưởng phòng Nhân sự thở phào nhẹ nhõm, không biết cô gái trẻ này là thần phật phương nào mà vừa rồi trợ lý chính của chủ tịch gọi điện dặn dò, chắc chắn thân phận không đơn giản. Trưởng phòng nhân sự nhìn vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Quân Dao, tặc lưỡi thở dài trong lòng, tự cảm thấy xinh đẹp cũng là một loại thực lực, mà có khi còn là thực lực mạnh mẽ. Nhưng đó là chuyện của người ta, cô ấy đã sống đủ lâu để biết không nên tọc mạch vào chuyện của người khác rồi. Theo chỉ dẫn của trưởng phòng Nhân sự, Quân Dao đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà. Tầng cao nhất là tầng dành riêng cho chủ tịch tập đoàn, phía ngoài là phòng dành cho trợ lý. Quân Dao vừa lên đến nơi, trợ lý chính của Cố Tư Bạch liền đi ra, mỉm cười vui vẻ với cô. “Em là thực tập sinh mới đến đúng không, mau vào đây, chị sẽ hướng dẫn công việc cụ thể cho em." Nói rồi cô ấy đi vào phòng, chỉ vào một chiếc bàn. “Đây là bàn làm việc của em, máy tính của em, tủ đựng tài liệu của em mới là thực tập nên giai đoạn đầu tập làm quen mọi thứ, em sẽ chuẩn bị cà phê cho chủ tịch và cho cả phòng. Sắp xếp lại tài liệu theo danh mục, tập sắp xếp lịch trình và nhận những cuộc hẹn không có trong danh mục Quân Dao chăm chú lắng nghe. “Tạm thời em cứ ngồi xuống đây, đợi chị một chút, chị hướng dẫn chi tiết.” Quân Dao lật đật tìm số, nhấc điện thoại bàn gọi đến nhà hàng năm sao ngay gần đó, bảo họ để một phòng riêng cho chủ tịch. Làm xong hết việc được giao, đã mười hai giờ rồi, Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, cả buổi sáng bận rộn nhưng cô lại rất vui vẻ. “Tiểu Dao, đi ăn trưa thôi, nhà ăn nhân viên phục vụ đồ ăn miễn phí cho nhân viên đấy” "Vânga." Quân Dao lập tức đứng lên, chuẩn bị đi cùng các nhân viên khác thì điện thoại trong túi cô vang lên tiếng chuông. Cô nhìn màn hình, là Cố Tư Bạch. 1A “Chờ anh!” Quân Dao vừa bắt máy chỉ nghe thấy hai chữ đó rồi cúp máy, cô bĩu môi, đã nói ở công ty coi như người xa lạ, không liên quan gì nhau cơ mà. Cô ấn phím, nhắn đi một tin. “Em đi ăn trưa đây, có gì tối nói nhé!” Nhắn xong, cô úp điện thoại xuống bàn, vội vàng chạy ra ngoài đi theo các chị cùng phòng mà không biết chỉ một lát sau điện thoại cô lại rung lên bần bật. Trong phòng đã không còn ai, chỉ có tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt. Một lúc sau, Cố Tư Bạch đi từ phòng riêng ra, anh nhìn vào phòng trợ lý thông qua cửa kính trong suốt, không một ai, chỉ có tiếng chuông điện thoại văng vẳng. Sắc mặt vốn đã tệ của vị nào đó lại càng xấu hơn. Nhà ăn của nhân viên rất lớn, được chia làm một tầng và một lửng, được thiết kế trẻ trung, hiện đại. Lên tầng lửng ngoài đồ ăn còn có thêm trà, cà phê, nước trái cây miễn phí. Đúng là tập đoàn lớn, đãi ngộ cũng rất tốt. “Kia là tủ đồ ăn vặt, còn kia là tủ kem, nếu muốn ăn em cứ lấy tự nhiên nhé” “Vâng ạ”. Quân Dao lấy một suất cơm, ăn cùng mọi người. Không khí khá hòa hợp. Buổi sáng hầu như cô chỉ tiếp xúc với trợ lý chính Quan Tư Mỹ, bây giờ mới có thời gian nói chuyện với những người khác. Thấy Quan Tư Mỹ có vẻ rất nhiệt tình với Quân Dao khiến những nhân viên trong lòng thầm đoán có lẽ Quân Dao là người nhà hoặc người quen biết gì đó với Quan Tư Mỹ, vì vậy tự nhiên cũng đối xử với cô thân thiện hơn hẳn. Còn Quân Dạo nào biết những suy nghĩ ấy, chỉ cảm thấy đi làm rất tuyệt, được quen biết, trò chuyện với người này người kia, dễ chịu hơn hẳn việc mãi ru rú trong nhà loay hoay với mớ kiến thức khô cứng mà không được thực hành. Đột nhiên, phòng ăn ồn ào cả lên, khiến nhóm Quân Dao cũng tò mò quay qua nhìn. “Sao chủ tịch lại đến đây?” Quân Dao suýt mắc nghẹn miếng cơm đang ăn. Sao anh ấy lại đến đây? Cô sợ hãi cúi đầu, nhìn vẻ mặt lạnh như băng kia, có phải đang giận chuyện gì không? Không phải vì tin nhắn vừa rồi của cô đấy chứ? Cố Tư Bạch đi một vòng, kiểm tra chế độ Cơm, thức ăn và nước uống cho nhân viên rồi lấy một suất cơm, đi thẳng về phía bàn Quân Dao đang ngồi. Cô thấy thế càng cúi gằm xuống, chỉ hận không thể úp luôn mặt xuống khay cơm. Nhìn thấy Cố Tư Bạch đi đến, tất cả trợ lý liền đứng lên, Quan Tư Mỹ hỏi, “Chủ tịch, Tiểu Dao đã đặt bàn ở nhà hàng cho chủ tịch rồi ạ.”Cố Tư Bạch không trả lời, anh đặt khay cơm xuống, thấy vậy Quan Tư Mỹ vội đứng lên nhường chỗ cho rồi Quan Tư Mỹ ngồi cạnh bên Quân Dao, bây giờ cô ấy đứng dậy, anh ung dung ngồi xuống, ngay sát gần Quân Dao. Ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, Quân Dao càng cúi đầu xuống. “Tiểu Dao, mau chào chủ tịch đi” Một trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở. “Chào... chủ tịch” Quân Dao lí nhí, cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt anh. “Ăn cơm đi.” Cố Tư Bạch nhàn nhạt nói, đây là câu đầu tiên từ lúc anh bước vào nhà ăn đến giờ. Không khí nhà ăn vừa rồi còn rôm rả, bây giờ đột nhiên im ắng đến kỳ lạ, bọn họ không hiểu sao đột nhiên chủ tịch lại chạy tới đây ăn cơm. Bình thường trưa nào chủ tịch cũng bận rộn đi tiếp khách hoặc nếu không cũng sẽ dùng bữa ở nhà hàng sang trọng, dù cơm ở nhà ăn của công ty cũng rất ngon, nhưng sao So được với mấy nhà hàng năm sao đó chứ. Quân Dao len lén nhìn anh, thấy anh ngồi thẳng lưng, chậm rãi ăn từng miếng, hoàn toàn không để ý đến cô, Quân Dao vừa mừng vừa lo. Mừng vì anh không làm ra hành động tỏ vẻ quen biết nào, lo vì khuôn mặt anh lúc này nặng nề như trời sắp giông. Ăn vội ăn vàng thêm vài miếng, Quân Dao liền nhìn mọi người, “Em ăn xong rồi, em xin phép lên trước ạ” CỐ Tư Bạch nhàn nhạt nhìn qua cô, “Đồ ăn không ngon?” Một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng khiến Quân Dao cứng đơ người mất một lúc mới trả lời được. “Không, đồ ăn rất vừa miệng... tôi... tôi ăn no rồi.” “Ăn ít vậy sao?” Mặt Quân Dao méo xệch. Bây giờ mà ngồi xuống ăn cũng không ổn, chạy đi càng không hay. “Tôi... đang giảm cân. Lần sau tôi sẽ lấy ít đồ ăn lại.” “Gầy như vậy còn muốn giảm cân?” Đây là đang muốn truy sát cô sao? Cố Tư Bạch đáng ghét. Quân Dao chỉ có thể gượng gạo chống chế, “Con gái mà, luôn thích gầy” “Ừm, cô đặt bàn cho tôi đúng không?” “Vâng”. “Không phải bàn tôi thường ngồi.” “Chuyện... chuyện này... xin lỗi chủ tịch” Quan Tư Mỹ thấy vậy vội đỡ lời. “Xin lỗi chủ tịch, lần sau tôi sẽ tự làm ạ”. “Cứ giao cô ấy, nhưng làm sai trừ lương là được.” Thực tập vẫn có lương, nhưng lượng thấp hơn nhân viên chính thức rất nhiều, lại còn bị trừ lương nữa. Quần Dao hơi bĩu môi, muốn lấy việc công trả thù từ đây mà. Nói xong Cố Tư Bạch buông đũa, đứng dậy, bỏ lại một câu “Đi theo tôi.” Rồi đi thẳng ra khỏi phòng ăn. Mặt Quân Dao như ăn ớt, cô thấy trừ Quan Tư Mỹ, mấy cô gái khác đều đang nhìn cô đầy vẻ thông cảm. “Cẩn thận nhé, chủ tịch nổi tiếng nghiêm khắc đấy” "Da." Quân Dao lí nhí đáp, cúi đầu chạy theo anh. Quan Tư Mỹ làm bên cạnh Cố Tư Bạch đã lâu, sáng nay chính anh dặn cô ấy đón người và hướng dẫn, dĩ nhiên cô ấy đoán được Quân Dao không đơn giản. Bây giờ người ngoài nhìn chỉ thấy Tiểu Dao đáng thương sắp bị phạt, còn riêng cô ấy thấy sao không khí giữa hai người đó lại mập mờ thế nhỉ? Lúc đứng chờ thang máy, Cố Tư Bạch ngoắc ngón tay với cô, “Đi thang bên này” “Những thang đó dành cho lãnh đạo cấp cao mà." Cố Tư Bạch không đáp, chỉ nhìn cô, khiến Anh chống tay lên cửa, giam giữ cô trong lồng ngực mình. “Anh chiều em quá rồi hả?” Quân Dao ngọ nguậy người. “Không có, mình thấy nhất khi đi làm thì tỏ ra không quen biết mà.” “Hừ, có vẻ em rất thích đi làm.” Quân Dao run run khóe môi, “Em thích đi làm mà, ở đây được quen nhiều người, học hỏi thêm kinh nghiệm” “Anh thấy em chán anh rồi, muốn có không gian riêng thì đúng hơn.” Giọng Cố Tư Bạch lạnh đi. “Không có”, Quân Dao lắc đầu, “Em chỉ không không muốn mọi người bàn tán linh tinh thôi mà.” “Thế mà sáng nay anh thấy em trò chuyện với mấy tên nhóc thối kia rất vui vẻ cơ đấy. Lúc đi ăn còn dám bỏ điện thoại trong phòng, để mặc kệ anh chờ”. Sao nhân viên của anh lại thành mấy tên nhóc thối rồi? “Em chỉ muốn làm quen với đồng nghiệp thôi ma." “Em không thấy ánh mắt mấy tên đó nhìn em chằm chằm à, chỉ hận không thể biến em thành người của bọn họ thôi”. Quân Dao giật giật khóe môi, sao anh cứ tự biên tự diễn như thế chứ? Cố Tư Bạch cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô, “Nhớ kĩ, em chỉ là của anh thôi, cấm không được liếc mắt đưa tình với tên đàn ông thối nào khác.” Bị anh mắng nãy giờ, lại còn bị hôn mạnh bạo khiến đôi mắt to tròn của Quân Dao ửng đỏ, chóp mũi cô cũng hồng lên, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống. “Anh bắt nạt em, anh cậy quyền cậy thế bắt nạt em. Em không liếc mắt đưa tình với ai cả. Em chỉ muốn đi làm mà anh cũng không cho.” Càng nói cô càng tủi thân, nước mắt tuôn rơi như mưa. Người nào đó vừa rồi còn hùng hổ mà bây giờ nhìn thấy những giọt nước mắt nức nở của cô vợ nhỏ thì cuống lên, vội đưa tay lau nước mắt học ô. “Được rồi, đừng khóc nữa, anh xin lỗi, là anh sai, đừng khóc nữa.” Nhưng càng dỗ Quân Dao càng khóc dữ. “Anh chưa bao giờ hung dữ với em, sao bây giờ anh quát em?” Nhà phải có nóc, sư tử không gầm lại tưởng Hello Kitty. Cố Tư Bạch vội vàng vừa lau nước mắt vừa bày ra khuôn mặt vô tội, “Thôi, đừng khóc nữa, là anh sai.” Quân Dao bĩu môi, hất tay anh ra, đi đến ngồi xuống ghế sô pha. “Em không tha lỗi cho anh đâu.” Người nào đó vừa rồi uy phong là thế, bây giờ lại như mèo con ngồi xuống bên cạnh vợ, bóp bóp tay học ô. “Đừng giận anh mà, ai bảo vệ anh xinh đẹp thu hút như thế, anh sợ mất vợ” “Tối nay cho anh ngủ ngoài phòng khách.”
Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm mà Quân Dao nhanh trí, lừa hắn cởi quần, rồi đá mạnh vào “cậu em” của tên đó rồi bỏ bây giờ cô vẫn run bần Dao lái xe trong trạng thái không tỉnh táo như vậy, cho đến khi một luồng sáng chói mắt cùng tiếng “ầm” vang lên, cô không còn biết gì tỉnh lại, Quân Dao đã ở trong bệnh viện, xung quanh trắng toát, toàn mùi thuốc khử điều đáng sợ hơn là bố cô và cảnh sát đứng xung quanh, họ cho cô biết cô vừa gây tai nạn cho thiếu gia nhà họ Cố – một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đứng đầu cả hết, cô còn hành hung thiếu gia nhà họ Doãn – chính là kẻ bị cô đá vào “cậu em”.Quân Dao cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì mà bị đẩy vào tù năm muốn kêu oan, nhưng chính cô cũng không nhớ nổi đêm đó đã xảy ra những chuyện chỉ nhớ tâm thần hoảng loạn lái xe trở về nhà, rồi “ầm” một tiếng, cô ngất đi, có phải cô đã đâm vào xe của thiếu gia nhà họ Cố?Ba năm ở trong tù, cuộc sống của Quân Dao vô cùng khổ sở, bị đánh đập, ăn không đủ no mặc không đủ một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, có học thức, giờ đây người cô gầy gò, yếu thời gian đó người nhà cô cũng không hề đến thăm lần có bố cô có gọi điện hỏi thăm một lần, ông nói rằng cố gắng cải tạo cho tốt để sớm được thả nay, Quân Dao đang bị sốt, cả người đau đớn, những chị cả trong tù biết cô là thiên kim nhà giàu thì luôn tìm cách bắt nạt, đánh đập, cô đang sốt cũng bị sai làm việc lúc này, quản giáo mở cửa nhà giam, dẫn Quân Dao ra. Quân Dao vậy mà được thậm chí không tin đây là sự của cô, Quân Khải đến đón cô về, còn sai người chuẩn bị quần áo cho cô tắm rửa sạch Khải giải thích rằng năm đó cô một lúc đắc tội với hai gia tộc giàu có, nên ông ta không cách nào giúp cô năm trôi qua, sóng yên biển lặng ông ta mới tìm cách cứu cô Dao vô cùng cảm động, nước mắt thấm ướt khuôn mặt, cô ôm lấy Quân Khải mà lúc này, một giọng nói chói tai vang lên.“Diễn cảnh cha con tình thâm thật là cảm chuẩn bị đi, ngày mai đưa dâu rồi đó.”Là mẹ kế của cô – Trương Như đó bà ta là tiểu tam phá hoại gia đình cô, khiến mẹ cô vì đau buồn mà qua đời từ sớm, bỏ lại mình cô bơ vơ sống trong gia đình sau Trương Như Ngọc là Quân Tú Anh, em gái cùng cha khác mẹ của Quân tay Quân Tú Anh xách mấy túi đồ các thương hiệu lớn, cô ta ngồi xuống sofa, vắt chéo chân.“Chị gái, chị mau chuẩn bị đi, mai nhà họ Cố qua đón dâu rồi.”Quân Dao ngơ ngác nhìn ba người bọn họ, không hiểu chuyện gì đang diễn Khải do dự một chút, rồi nói với Quân Dao rằng người nhà họ Cố xem bát tự, thầy nói rằng bát tự của Quân Tú Anh hợp với Cố đại thiếu gia nên họ muốn thành hôn xung Dao càng nghe càng không đại thiếu gia và Quân Tú Anh kết hôn thì cô cần chuẩn bị gì chứ?“Con thay Tú Anh đi đến đó, dù sao hai đứa cũng giống nhau bảy, tám phần, bọn họ sẽ không biết đâu.”Quân Dao sững sờ, thì ra là vậy, bọn họ cứu cô ra khỏi tù hóa ra là vì muốn cô trở thành vật thế thân cho Quân Tú Anh.“Cha, chẳng phải Cố đại thiếu gia nổi tiếng đẹp trai, tài giỏi, gia thế lại hiển hách, hà cớ gì phải cần con thay Tú Anh gả cho anh ta?”Quân Tú Anh nhìn ngắm móng tay màu hồng vừa mới làm, nói giọng khinh bỉ.“Đó là chuyện trước chị là người gây ra tai nạn khiến anh ta biến thành người thực vật rồi, chị nhanh quên thế!”Một tiếng sét nổ ầm trong đầu Quân năm đó cô đâm trúng chính là Cố đại thiếu gia? Cô khiến anh ta thành người thực vật ư?“Đúng vậy, vì con gây ra tai nạn nên mới khiến Cố đại thiếu gia trở thành người tàn phế như bây giờ, con cũng nên có trách nhiệm với việc vì ở trong tù chịu khổ chịu sở, bây giờ con qua đó chăm sóc anh ta, như vậy cũng coi như chuộc được một phần lỗi.” Quân Khải lên Dao thẫn thờ ngồi nhìn ba người bọn họ nói không phải không có lý, là cô gây ra những chuyện không nhờ có “chuyện tốt” này thì bây giờ cô vẫn đang phải ăn cơm tù, bị đánh đập, hành Dao suy nghĩ một lát, rồi cô ngẩng đầu, nói.“Cũng được, nhưng con muốn gả cho anh ta với thân phận của chính con, không phải kẻ thay thế của bất cứ ai.”Quân Tú Anh bật cười rũ rượi.“Chị mơ tưởng gì thế, là bát tự của tôi hợp với anh ta nên Cố gia mới chọn vì tôi không muốn sống cả đời với một tên què nên mới đến lượt tưởng chị là ai mà đòi ra điều kiện? Hay chị muốn lại bị tống vào tù, sống với lũ chuột bọ đó?”Quân Dao mím môi nhìn Quân Tú Anh, đứa em gái cùng mẹ khác cha này của cô từ nhỏ đã cậy thế ức hiếp cô, luôn lên mặt tranh giành mọi này chắc chắn vì cô ta không muốn lấy thiếu gia nhà họ Cố nên mới năn nỉ Quân Khải cứu cô ra khỏi tù, để đóng giả làm cô Dao cắn chặt răng, dù sao cô cũng không còn đường lui, đành gật đầu đồng ý, nói một chữ ngắn gọn.“Được.”“Như vậy với mày cũng đã là quá may mắn rồi.” Trương Như Ngọc bĩu môi, kéo Quân Tú Anh lên lầu thử đống đồ mới Khải nhìn Quân Dao, muốn nói gì đó lại thôi, rồi ông ta cũng bỏ lên lầu, để lại Quân Dao một mình ngồi giữa phòng trong căn nhà này, chỉ có ba người bọn họ là người thân, còn cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, là cái gai trong mắt mẹ con Trương Như Ngọc và Quân Tú thì chi bằng đến Cố gia làm thiếu phu nhân, là phúc hay là họa, còn chưa nói trước được!Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm mà Quân Dao nhanh trí, lừa hắn cởi quần, rồi đá mạnh vào “cậu em” của tên đó rồi bỏ bây giờ cô vẫn run bần Dao lái xe trong trạng thái không tỉnh táo như vậy, cho đến khi một luồng sáng chói mắt cùng tiếng “ầm” vang lên, cô không còn biết gì tỉnh lại, Quân Dao đã ở trong bệnh viện, xung quanh trắng toát, toàn mùi thuốc khử điều đáng sợ hơn là bố cô và cảnh sát đứng xung quanh, họ cho cô biết cô vừa gây tai nạn cho thiếu gia nhà họ Cố – một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đứng đầu cả hết, cô còn hành hung thiếu gia nhà họ Doãn – chính là kẻ bị cô đá vào “cậu em”.Quân Dao cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì mà bị đẩy vào tù năm muốn kêu oan, nhưng chính cô cũng không nhớ nổi đêm đó đã xảy ra những chuyện chỉ nhớ tâm thần hoảng loạn lái xe trở về nhà, rồi “ầm” một tiếng, cô ngất đi, có phải cô đã đâm vào xe của thiếu gia nhà họ Cố?Ba năm ở trong tù, cuộc sống của Quân Dao vô cùng khổ sở, bị đánh đập, ăn không đủ no mặc không đủ một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, có học thức, giờ đây người cô gầy gò, yếu thời gian đó người nhà cô cũng không hề đến thăm lần có bố cô có gọi điện hỏi thăm một lần, ông nói rằng cố gắng cải tạo cho tốt để sớm được thả nay, Quân Dao đang bị sốt, cả người đau đớn, những chị cả trong tù biết cô là thiên kim nhà giàu thì luôn tìm cách bắt nạt, đánh đập, cô đang sốt cũng bị sai làm việc lúc này, quản giáo mở cửa nhà giam, dẫn Quân Dao Dao vậy mà được thậm chí không tin đây là sự của cô, Quân Khải đến đón cô về, còn sai người chuẩn bị quần áo cho cô tắm rửa sạch Khải giải thích rằng năm đó cô một lúc đắc tội với hai gia tộc giàu có, nên ông ta không cách nào giúp cô năm trôi qua, sóng yên biển lặng ông ta mới tìm cách cứu cô Dao vô cùng cảm động, nước mắt thấm ướt khuôn mặt, cô ôm lấy Quân Khải mà lúc này, một giọng nói chói tai vang lên.“Diễn cảnh cha con tình thâm thật là cảm chuẩn bị đi, ngày mai đưa dâu rồi đó.”Là mẹ kế của cô – Trương Như đó bà ta là tiểu tam phá hoại gia đình cô, khiến mẹ cô vì đau buồn mà qua đời từ sớm, bỏ lại mình cô bơ vơ sống trong gia đình sau Trương Như Ngọc là Quân Tú Anh, em gái cùng cha khác mẹ của Quân Dao. Trên tay Quân Tú Anh xách mấy túi đồ các thương hiệu lớn, cô ta ngồi xuống sofa, vắt chéo chân.“Chị gái, chị mau chuẩn bị đi, mai nhà họ Cố qua đón dâu rồi.”Quân Dao ngơ ngác nhìn ba người bọn họ, không hiểu chuyện gì đang diễn Khải do dự một chút, rồi nói với Quân Dao rằng người nhà họ Cố xem bát tự, thầy nói rằng bát tự của Quân Tú Anh hợp với Cố đại thiếu gia nên họ muốn thành hôn xung Dao càng nghe càng không đại thiếu gia và Quân Tú Anh kết hôn thì cô cần chuẩn bị gì chứ?“Con thay Tú Anh đi đến đó, dù sao hai đứa cũng giống nhau bảy, tám phần, bọn họ sẽ không biết đâu.”Quân Dao sững sờ, thì ra là vậy, bọn họ cứu cô ra khỏi tù hóa ra là vì muốn cô trở thành vật thế thân cho Quân Tú Anh.“Cha, chẳng phải Cố đại thiếu gia nổi tiếng đẹp trai, tài giỏi, gia thế lại hiển hách, hà cớ gì phải cần con thay Tú Anh gả cho anh ta?”Quân Tú Anh nhìn ngắm móng tay màu hồng vừa mới làm, nói giọng khinh bỉ.“Đó là chuyện trước chị là người gây ra tai nạn khiến anh ta biến thành người thực vật rồi, chị nhanh quên thế!”Một tiếng sét nổ ầm trong đầu Quân năm đó cô đâm trúng chính là Cố đại thiếu gia? Cô khiến anh ta thành người thực vật ư?“Đúng vậy, vì con gây ra tai nạn nên mới khiến Cố đại thiếu gia trở thành người tàn phế như bây giờ, con cũng nên có trách nhiệm với việc vì ở trong tù chịu khổ chịu sở, bây giờ con qua đó chăm sóc anh ta, như vậy cũng coi như chuộc được một phần lỗi.” Quân Khải lên Dao thẫn thờ ngồi nhìn ba người bọn họ nói không phải không có lý, là cô gây ra những chuyện không nhờ có “chuyện tốt” này thì bây giờ cô vẫn đang phải ăn cơm tù, bị đánh đập, hành Dao suy nghĩ một lát, rồi cô ngẩng đầu, nói.“Cũng được, nhưng con muốn gả cho anh ta với thân phận của chính con, không phải kẻ thay thế của bất cứ ai.”Quân Tú Anh bật cười rũ rượi.“Chị mơ tưởng gì thế, là bát tự của tôi hợp với anh ta nên Cố gia mới chọn vì tôi không muốn sống cả đời với một tên què nên mới đến lượt tưởng chị là ai mà đòi ra điều kiện? Hay chị muốn lại bị tống vào tù, sống với lũ chuột bọ đó?”Quân Dao mím môi nhìn Quân Tú Anh, đứa em gái cùng mẹ khác cha này của cô từ nhỏ đã cậy thế ức hiếp cô, luôn lên mặt tranh giành mọi này chắc chắn vì cô ta không muốn lấy thiếu gia nhà họ Cố nên mới năn nỉ Quân Khải cứu cô ra khỏi tù, để đóng giả làm cô Dao cắn chặt răng, dù sao cô cũng không còn đường lui, đành gật đầu đồng ý, nói một chữ ngắn gọn.“Được.”“Như vậy với mày cũng đã là quá may mắn rồi.” Trương Như Ngọc bĩu môi, kéo Quân Tú Anh lên lầu thử đống đồ mới Khải nhìn Quân Dao, muốn nói gì đó lại thôi, rồi ông ta cũng bỏ lên lầu, để lại Quân Dao một mình ngồi giữa phòng trong căn nhà này, chỉ có ba người bọn họ là người thân, còn cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, là cái gai trong mắt mẹ con Trương Như Ngọc và Quân Tú thì chi bằng đến Cố gia làm thiếu phu nhân, là phúc hay là họa, còn chưa nói trước được!.
Tác giả Thể loại Ngôn Tình, Truyện SủngNguồn thái Đang raSố chương 247Ngày đăng 1 năm trướcCập nhật 1 năm trước Truyện Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa của tác giả Thảo Nhiên kể về Quân Dao ghì chặt tay người đàn ông, đôi tay nhỏ nhắn của cô siết thật chặt, từ từ ghé sát môi vào bên tai anh ta“Anh Cố, anh giả vờ như vậy thấy có vui nhìn âm trầm của người đàn ông lóe lên tia phấn khích, anh trở tay lại, giờ anh là người chủ động, khuôn mặt kề sát vào cô. Hơi thở có chút gấp gáp đầy nam tính quấn quanh cô“Em thử nói xem?”Nếu yêu thích những câu chuyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ hoặc Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu thân mời các bạn đọc tiếp
Truyện Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa - Quân Dao - Cố Khang Dật. Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời đi. Vừa rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm sỡ. May mà Quân Dao nhanh trí, lừa hắn cởi quần, rồi đá mạnh vào “cậu em” của tên đó rồi bỏ chạy. Đến bây giờ cô vẫn run bần bật. Quân Dao lái xe trong trạng thái không tỉnh táo như vậy, cho đến khi một luồng sáng chói mắt cùng tiếng “ầm” vang lên, cô không còn biết gì nữa. Khi tỉnh lại, Quân Dao đã ở trong bệnh viện, xung quanh trắng toát, toàn mùi thuốc khử trùng. Nhưng điều đáng sợ hơn là bố cô và cảnh sát đứng xung quanh, họ cho cô biết cô vừa gây tai nạn cho thiếu gia nhà họ Cố - một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đứng đầu cả nước. Chưa hết, cô còn hành hung thiếu gia nhà họ Doãn – chính là kẻ bị cô đá vào “cậu em”. Quân Dao cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì mà bị đẩy vào tù năm năm. Cô muốn kêu oan, nhưng chính cô cũng không nhớ nổi đêm đó đã xảy ra những chuyện gì. Cô chỉ nhớ tâm thần hoảng loạn lái xe trở về nhà, rồi “ầm” một tiếng, cô ngất đi, có phải cô đã đâm vào xe của thiếu gia nhà họ Cố?
cố thiếu gia đừng giả vờ nữa quân dao