de mèn phiêu lưu ký lớp 6

6.Top 10 thuyết mình về cuốn sách de mèn phiêu lưu ký 2022; 7.Dế mèn phiêu lưu ký - Tác phẩm văn học gắn liền với tuổi thơ; 8.Lớp 3A: Giới thiệu cuốn: "Dế mèn phiêu lưu ký" - Tô Hoài - Tin tức; 9.Giới thiệu sách: Dế mèn phiêu lưu ký, Tô Hoài. - Thư viện Video Giáo án Ngữ văn 6 - Bài 18, Tiết 73-74: Bài học đường đời đầu tiên (Trích Dế Mèn phiêu lưu kí của Tô Hoài) 1. Mục tiêu: Giúp HS. Giáo án Ngữ văn Lớp 6 - Tiết 119: Ôn tập văn miêu tả - Năm học 2008-2009 - Khoàng Thị Chính. - Dế Mèn phiêu lưu kí là tác phàm văn học được dịch ra gần 40 thứ tiếng trên thế giới và đã được chuyển thể thành phim hoạt hình. Để thực hiện việc thiết kế cơ sở dữ liệu chúng ta cần thực hiện các bước sau đây: 1. Xác định các thành phần dữ liệu. 2. Chia nhỏ các thành phần dữ liệu ra thành các phần nhỏ nhất mà hệ thống sử dụng. 3. Xác định các bảng và các cột. 4. Xác định khóa chính Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về nhân vật de Mèn. Dế Mèn phiẽu lưu kí là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Tô Hoài. Ngay từ khi mới ra đời, truyện đãthu hút sự chú ý của độc giả và được trẻ thơ Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Giáo án Lớp 4 Tuần 1 - Trường Tiểu học An Hiệp 1", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên 20 trang mẫu của tài liệu "Giáo án Lớp 4 Tuần 1 - Trường Tiểu học An Hiệp 1", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào App Vay Tiền Nhanh. Trang chủ Lớp 6 Soạn văn lớp 6 Soạn Bài học đường đời đầu tiên lớp 6 Soạn Bài học đường đời đầu tiên lớp 6 hay nhất đầy đủ Hướng dẫn soạn bài Bài học đường đời đầu tiên lớp 6 Dế Mèn phiêu lưu kí là một tác phẩm đã rất đỗi quen thuộc và gắn bó với tuổi thơ của nhiều người. Nhắc đến chú Dế mèn thuở nào, cả bầu trời kí ức lại như ùa về trong ta. Các bài soạn trước đó Soạn bài Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng lớp 6 Soạn Chương trình địa phươngphần tiếng việt- Rèn luyện chính tả Dế Mèn phiêu lưu kí chứa đựng những gì trong sáng, ngây thơ, hồn nhiên nhất của một thời áo trắng. Dõi theo cuộc hành trình của chú Dế mèn, ta cùng với cậu học được biết bao bài học quý giá về thái độ sống, về tình bạn chân thành, cách đánh giá người khác và lòng tốt với những người xung quanh. Bài học đường đời đầu tiên nằm ở chương đầu của cuốn sách. Chú Dế Mèn trong đoạn trích là minh chứng cho câu ngựa non háu đá, hiện thân của tuổi trẻ với những suy nghĩ nông cạn và hành động xốc nổi. Dưới đây, mình sẽ hướng dẫn các bạn soạn văn bản Bài học đường đời đầu tiên lớp 6. SOẠNBÀI HỌC ĐƯỜNG ĐỜI ĐẦU TIÊN LỚP 6 I. Tìm hiểu chung 1. Tác giả Nhà văn Tô Hoài tên thật là Nguyễn Sen, sinh năm 1920 tại Hà Nội Ông viết văn từ trước Cách mạng tháng 8 năm 1945 Các đề tài chính của ông trước Cách mạng truyện đồng thoại về loài vật và truyện về con người, phong thổ ngoại ô Hà Nội 2. Tác phẩm Văn bản Bài học đường đời đầu tiên trích từ chương I của truyện Dế Mèn phiêu lưu kí Tác phẩm được viết dựa vào những kỉ niệm tuổi thơ của tác giả ở quê hương Là tiểu thuyết đồng thoại 3. Tóm tắt Bài học đường đời đầu tiên Dế mèn là một chú dế khỏe mạnh, cường tráng nhưng tính tình lại kiêu căng, tự phụ. Dế Mèn coi thường Dế Choắt- cậu hàng xóm gầy gò, ốm yếu nên không chịu giúp đỡ Dế Choắt. Vì thiếu suy nghĩ, tính tình lại xốc nổi, Dế Mèn bày trò trêu chị Cốc và dẫn đến cái chết của Dế Choắt. Trước khi chết, Dế Choắc khuyên Dế Mèn nên bỏ thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ. Dế Mèn hối hận lắm và nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình II- Đọc- Hiểu văn bản Câu 1 trang 10 SGK văn 6 tập 2 a. Truyện được kể bằng lời của nhân vật Dế Mèn b. Bài văn có thể chia làm 2 đoạn Đoạn 1 Từ đầu...thiên hạ Bức chân dung tự họa của Dế Mèn Đoạn 2 Còn lại Dế Mèn trêu chị Cốc và có được bài học đường đời đầu tiên Câu 2 trang 10 SGK văn 6 tập 2 a. Các chi tiết miêu tả ngoại hình và hành động của Dế Mèn Ngoại hình Đôi càng mẫm bóng Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứng và nhọn hoắt Đôi cánh như cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi Đầu to và nổi từng tảng, rất bướng Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp Sợi râu dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng Hành động Đi đứng oai vệ, làm điệu, nhún chân, rung đùi Quát mấy chị cào cào, đá ghẹo anh gọng vó => Tác giả sử dụng nhiều động từ tính từ, biện pháp so sánh để làm nổi bật Dế Mèn là chàng dế thanh niên cường tráng, khỏe mạnh nhưng tính cách quá kiêu căng, hợm hĩnh, không tự biết mình b. Tính từ miêu tả hình dáng mẫm bóng, cứng, nhọn hoắt, hủn hoẳn, đen nhánh, ngoàm ngoạp, bóng mỡ, hùng dũng... Tính từ miêu tả tính cách bướng, hãnh diện, trịnh trọng, ghê gớm, khoan thai, oai vệ... Có thể thay bằng một số từ to, chắc, đen thui, ngang tàng, nhẩn nha => Cách dùng từ của tác giả rất tinh và đắt, vừa miêu tả được những đặc tính của loài dế, vừa làm cho chú Dế Mèn thêm sinh động, có những tính cách của con người c. Tính cách của Dế Mèn ý thức được vẻ đẹp của bản thân nhưng kiêu căng, tự phụ, hống hách, không coi ai ra gì Câu 3 trang 11 SGK văn 6 tập 2 Thái độ của Dế Mèn đối với Dế Choắt Đặt biệt danh cho bạn là Dế Choắt Coi thường Dế Choắt, gọi là chú mày Xem Dế Choắt rất yếu ớt, xấu xí, lười nhác, đáng khinh, như một gã nghiện thuốc phiện Không chịu giúp đỡ Dế Choắt, cư xử lỗ mãng, trịch thượng => Dế Mèn kiêu căng, hách dịch, coi thường người hàng xóm yếu đuối của mình Câu 4 trang 10 SGK văn 6 tập 2 Diễn biến tâm lí và thái độ của Dế Mèn trong việc trêu chị Cốc dẫn đến cái chết của Dế Choắt Hả hê vì trò đùa tai quái của mình Sợ hãi khi nghe tiếng chị Cốc mổ Dế Choắt Bàng hoàng, lo sợ vì cái chết của Dế Choắt, thấm thía lời khuyên của bạn Ân hận, sám hối chân thành, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên phải trả giá Dế Mèn ân hận, xót thương cho Dế Choắt và rút ra bài học đường đời đầu tiên của mình Không nên kiêu căng, xốc nổi, hành động thiếu suy nghĩ Phải biết giúp đỡ kẻ yếu, yêu thương, đoàn kết với mọi người Câu 5 trang 10 SGK văn 6 tập 2 Hình ảnh những con vật trong truyện giống với chúng trong thực tế Tác giả đã dùng biện pháp nhân hóa để khiến những con vật này trở nên sinh động, có những cảm xúc, suy nghĩ như con người Một số tác phẩm viết về loài vật có cách viết tương tự Cái Tết của mèo conNguyễn Đình Thi, Cuộc phiêu lưu của Văn Ngan tướng côngVũ Tú Nam, Dũng sĩ bọ ngựaTô Hoài III- Luyện tập Câu 1 trang 11 SGK văn 6 tập 2 Đoạn văn diễn tả lại tâm trạng của Dế Mèn Dế Choắt ơi, giờ đây tôi vô cùng ân hận vì những hành động xốc nổi của mình. Chỉ tại tôi thiếu suy nghĩ, không lường trước được hậu quả nên mới dẫn đến cái chết oan ức của anh. Tôi sẽ ghi nhớ những lời khuyên nhủ chân thành ấy, cố gắng thay đổi bản thân và không còn kiêu căng, bồng bột nữa để không phải trả cái giá đắt như thế này. Các bài soạn tiếp theo Soạn bài Phó từ lớp 6 Soạn bài Tìm hiểu chung về văn miêu tả lớp 6 Hàng cây, mà lúc còn ở ngoài bãi chúng tôi trông thấy mờ xanh xanh, là cánh rừng cỏ may. Bấy giờ mặt đất đương mùa hoa may. Chúng tôi đi mịt mờ dưới bóng hoa may. Trông suốt bốn phía chân trời đâu cũng phất lên một màu trắng bàng bạc, xam xám những ngù hoa rừng hoa cỏ may ấy ngụ những xóm Chuồn với Chuồn Chuồn, họ Dế chúng tôi là láng giềng lâu năm. Hang Dế thường ở quanh bãi và gần hồ ao. Chuồn Chuồn hay đậu trên ngọn cỏ cao bên bờ nước. Bởi thế, đã thành thói quen như bức tranh sơn thủy thì phải có núi, có sông, chàng Dế và chàng Chuồn Chuồn cứ mùa hè đến lại gặp nhau ở bờ cỏ, anh đậu ngọn, anh nằm gốc. Trong đám cỏ, có khi nắng chang chang - Chuồn Chuồn thật khoẻ chịu nắng - chúng tôi thường sôi nổi đàm luận việc đời, nhất là những chuyện đường ấy trú ngụ đủ các chi họ Chuồn Chuồn. Chuồn Chuồn Chúa lúc nào cũng như dữ dội, hùng hổ, nhưng kỳ thực trông kỹ đôi mắt lại rất hiền. Chuồn Chuồn Ngô nhanh thoăn thoắt, chao cánh một cái đã biến mất. Chuồn Chuồn ớt rực rỡ trong bộ áo quần đỏ chót giữa ngày hè chói lói, đi đằng xa đã thấy. Chuồn Tương có đôi cánh kép vàng điểm đen thường bay lượn quanh bãi những hôm nắng to. Lại anh Kỉm Kìm Kim bấy lẩy như mẹ đẻ thiếu táng, chỉ có bốn mẩu cánh tí tẹo cái đuôi bằng chiếc tăm dài nghêu, đôi mắt lồi to hơn đầu, cũng đậu ngụ cư vùng nhà Chuồn Chuồn cứ miên man đi tha phương cầu thực, nhưng hễ khi trời sắp giông gió thì lại bay qua đồng hoa cỏ may tìm về tránh mưa trong chân tôi vừa đến, đi suốt đoạn đường, thấy các làng Chuồn Chuồn ai cũng hớn hở trong xống áo mới tinh giữa hoa may. Họ đương sắp đi. Tôi hỏi đi đâu. áp rằng họ đi xem hội thi võ, trên trời, Chuồn Chuồn bay sát cánh rợp cả nắng. Cậu Kỉm Kìm Kim gầy còm chỉ lượn được dưới thấp, nhưng cũng tung tăng ra dáng lắm. Tôi hỏi thêm thế thì như anh em chúng tôi muốn đi xem hội thi võ có được không. áp rằng là chúng tôi đi trẩy hội theo Chuồn Chuồn. Họ bay trên không. Chúng tôi đi dưới. ôi lúc khoái chí tôi cũng cất cánh bay chơi một quãng. Trên đường còn gặp vo khối khách nô nức trẩy hội. Vui lắm. Cả những ông Niềng Niễng đen nháy quanh năm không ra khỏi mép cái lá sen mặt nước cũng lịch kịch cất bước ra tích hội thi võ như thế nàyNguyên vì ở vùng cỏ, hàng năm đến mùa hoa may chín trắng bạc khắp miền thì có hội lệ. Năm ngoái, cụ Bọ Ngựa già yếu đã khuất núi. Năm nay, dân cả vùng, nhân hội hoa may, mở luôn hội thi võ kén ai tài giỏi nhất để đứng ra coi sóc việc chung trong vùng. ó cũng là phong tục lâu năm của miền cỏ may vùng cỏ may, chân cỏ đỏ tía, đầu hoa xám trắng và lóng lánh dựng lên võ đài nguy nga cao, toàn bằng gỗ cây lau ngà vàng, đứng cuối bãi trông lên cũng rõ mồn một. ài võ chắc chắn, đẹp, có ghế ông cầm trịch ngồi, trên lớp lá cỏ mật và treo từng chùm hoa ké vàng mọng buông xuống, lắc lư trong hôm đầu là đấu loại. Nhiều anh Châu Chấu vừa nứt mắt đã bắng nhắng lên đài. Ngựa non háu đá, những gã ngông nghênh đó thật ra chưa có nổi ba hột sức. Mới tự chân mình đá mấy cái cũng đã run rẩy cả người rồi đứng thở hồng hộc. Vì thế chỉ có các anh ấy tưởng võ mình là tuyệt thôi, còn khách xem thì thấy cuộc thi đấu loạc choạc, ngấy, họ đi chơi hội hơn là đi xem ngày sau, võ đài mới bắt đầu rầm rộ. Bởi vì những tay võ kém đã bị lọc hết. Bao nhiêu cậu ti toe đều bạt xuống chân đài cả rồi. Chỉ còn lại có hai tay cứng vào đấu vòng cuối là Bọ Muỗm và Bọ Ngựa. Hai tráng sĩ trong vùng hôm ấy, trước khi ra xem thi đấu, tôi một mình dạo chơi quanh bãi, nhìn thiên hạ kéo tới xem hội, chật như nêm chị Cào Cào trong làng ra, mỹ miều áo đỏ áo xanh mớ ba mớ bảy, bước từng chân chầm chậm, khoan thai, khuôn mặt trái xoan như e thẹn, như làm dáng, như ngượng anh Châu Chấu Ma thì mặt mũi rất xí nhưng chúa hay lơn tơn đón đường co kéo các nàng Cào Cào xinh đẹp vào trò chuyện vẩn vơ trong vườn cỏ non - những hàng quán dọc thấy bụng đoi đói, tôi cũng tạt vào quán làm vài nhánh cỏ lót dạ. ông khách quá, Châu Chấu, Cào Cào, Bọ Muỗm, Bọ Ngựa rậm rịch mấy chú Châu Chấu Ma đang nhảy nhót khoe tài quanh các nàng Cào Cào, vội né giạt về một bên. Rồi trong cửa hàng chợt im tiếng ồn ào. Tôi thấy trịnh trọng tiến vào một anh Bọ Ngựa. Người ngợm anh Bọ Ngựa này cũng bình thường thôi, nhưng chưa hiểu sao anh làm ra lối quan dạng đến thế, anh cứ đi chân nhấc từng bước cao ngang đầu gối kiểu bước chân ngỗng, cách thức rất ta đây kẻ giờ và hách dịch. Cái khấc cổ vươn ra. Cái mặt ngắn củn nhưng cái cằm vuông bạnh lên. Con mắt đu đưa tưởng như ai xung quanh chỉ còn có việc thán phục nhìn anh ta. Hai sợi râu óng ả mấp máy phất lên phất xuống. Hai lưỡi gươm bên mạng sườn, lưỡi có răng cưa, luôn luôn co vào trước ngực, ra lối ta đây con nhà võ đi đứng đúng thế võ, lúc nà cũng giữ bộ tịch anh ta như thế, nhưng tôi cũng không để tâm. Bởi vì tôi đã biết thường những anh tính hay khoe thì cái gì cũng ra miệng hết và chỉ có ở miệng chứ trong bụng nhiều khi chẳng có cóc khô gì. Như anh này, chắc có mấy miếng võ xoàng thì đã trổ ra tay chân mặt mũi cả rồi, chẳng còn gì phải chú ý nữa. Vả chăng tôi cũng đâu cần để mắt tới cái oai rơm rác và lố bịch ấy. Có nghĩa là lúc đó tôi vẫn đủng đỉnh giữa cửa quán hàng cỏ như không biết có võ sĩ Bọ Ngựa đi vào. Thấy thế, Bọ Ngựa bổ luôn cho tôi một nhát gươm vào đầu. Tôi đau nhảy trái, đá hậu cú song phi. Hắn né được và co hai gươm định quạng tôi nữa. Thấy có xung đột, bao nhiêu khách hàng bỏ chạy hết. Các chị Cào Cào hốt hoảng nhảy tung, rách cả vạt áo màu. Chỉ khổ bác Cành Cạch đã cao tuổi, lại to lớn chạy vướng cái áo dài lụng thụng, ngã ngoẹo càng, nằm cong chân, xoã cánh, kêu trời kêu gã Bọ Ngựa không xông vào giữa mà chỉ giơ gươm trỏ mặt tôi, bảo- Có giỏi chốc nữa lên cười khểnh, nói lịch sự mỉa mai- Rất hân đó Bọ Ngựa, thật tức cười, lại trịnh trọng khuỳnh khuỳnh kiểu bước chân ngỗng đúng như lúc nãy. Nhưng bước ra, đi cút luôn mất. ám đông dần trở lại, quán cỏ lại chen chân mới vào được. Bây giờ họ xúm quanh tôi, Bác Cành Cạch ngã lúc nãy dạy được, nhô cái mũi nhọn đến, thở hổn hển nói- Chú mình ơi! Chú mình dại thế! Chắc chú mình ở xa đến, chưa biết. Ông ấy là cháu đích tôn cụ võ sư Bọ Ngựa, cả vùng này không ai dám đụng đến cái lông chân ông ấy đâu. Ông ấy phen hày hẳn tranh được chân trạng võ nối chức cụ võ sư Bọ Ngựa rồi. Chú mày biết điều thì mau mau tránh đi nơi khác là hơn nói- Cảm ơn chư vị. Bình sinh trên đời tôi không hề biết sợ lời đe doạ nào Cành Cạch còn làu bàu phàn nàn cho tôi là gà dở và nói "chú mình gở chết hay sao ấy".Tôi ở quán bán cỏ ra. Lời lẽ nhát sợ của bác Cành Cạch nọ làm tôi khó chịu. Tôi phải bước vào rừng cỏ ngắm làn hoa may đương tràn ngập trong gió phơi phới cho tĩnh tâm trở vào đám hội thì võ đài đương vào cuộc thi rất ngạc nhiên khi thấy Trũi đứng sừng sững trên đài, sắp đấu với anh Bọ Muỗm. Thì ra chú Trũi nhà tôi bấy lấu vẫn còn căm nhà Bọ Muỗm. Cái trận đòn của các mụ Bọ Muỗm nanh ác ngày ấy vẫn chưa thể quên! Còn căm nặng đến độ bây giờ chỉ gặp một gã Bọ Muỗm xa lạ cũng khiến Trũi nổ máu đòn thù. Trũi lên đài Bọ Muỗm kia đã đánh ngã mấy địch thủ nhép hôm qua, đương nhơn nhơn ra vẻ. Thực ra gã cũng không phải tay vừa. Người gã xanh rực và vạm vỡ, bắp chân bắp càng bóng nhẫy, mập mạp. Lưng gã gờ lên rắn chắc, và đôi cánh màu lá cây làm thành chiếc áo giáp che kín xuống tận đuôi. ằng đuôi, mắc thêm lưỡi gươm cong hoắt. ầu gã lớn, mút nhọn lại, húc rất khoẻ. Hai vành râu trắng phau. ôi mắt to hó như mắt cá. Hai tảng răng thì đen và nhọn khoằm không có Trũi lên đài thì Bọ Muỗm được đấu thẳng với Bọ Ngựa để tranh chức trạng võ sĩ ra Châu Chấu già lụ khụ đã bạc cả lưng, cái gân đen kẻ nổi gồ trên trán, ra ngồi cầm và Bọ Muỗm, sau khi mỗi anh đi một bài võ ra mắt như các tay đô vật múa lên đài rồi đứng lại, ngó nhau một giây, rồi từ từ đưa chân lên vuốt râu đàng hoàng mấy cái, rồi bất thình lình ập vào đấu đá liền. Trũi sử đôi càng khéo lắm. Từ ngày ra đi, Trũi học thêm được nhiều miếng võ, đường quyền coi ngoạn mục và kín. Bọ Muỗm kia thì không cần võ, chỉ cậy sức, cứ lăn xả vào thọc gươm và cắn lia lịa. Nhưng Trũi uyển chuyển và nhanh hơn, tránh được cả. Loanh quanh một lát, Bọ Muỗm đã mệt phờ. Bấy giờ Trũi mới mở sức. Trũi nhảy phóc lên, đưa hai quả trùy càng ép bẹp vỡ cặp kính bảo vệ mắt của Bọ Muỗm rồi thúc thêm một cái đá làm gã kia ngã ngửa, rướn lưng mấy lần mà không dậy Châu Chấu cầm trịch thong thả bước tới dắt chàng võ sĩ được trận ra một bên và tuyên bố kẻ thắng trận. Cả bãi xôn xao. Vừa hoan hô, vừa lạ lùng vì chưa ai biết võ sĩ Trũi tài giỏi ấy ở đâu ra. Cụ Châu Chấu già cầm trịch nâng cái loa dài tết bằng lá cỏ ấu, nói xuống đài- Võ sĩ Dế Trũi thắng võ sĩ Bọ Muỗm. Bây giờ các võ sĩ trong thiên hạ đã đông đủ về đây, ai lên đấu với võ sĩ Dế TrũiTiếng ông cụ gọi loa vang đài, ai nấy lặng yên nghe, lặng yên nghe. Bỗng một tiếng đáp vang động "Có ta đây!" Rồi anh chàng Bọ Ngựa ban nãy vừa lôi thôi với tôi, nhảy vót lên. Cơ nguy cho Trũi, vì xem anh chàng Trũi đã có vẻ mệt. Vả lại, thấy Bọ Ngựa ngông ngáo, nhớ chuyện ban nãy ở quán hàng, cái bực mình trong tôi tức tốc trở nhảy phắt lên đài, quát- Khoan khoan, đây trước đã. Nhớ hẹn chứ?Bọ Ngựa lùi lại rồi "à" một tiếng rõ to, nghênh hai thanh gươm lên - vẫn một điệu tự cao tự đại như thế. Lại như lệ trên trường đấu ngày ấy, trước khi vào cuộc, mỗi bên biểu diễn một vài đường quyền, theo sở trường mình. Bọ Ngựa đứng vươn mình, đi bài song kiếm. Bóng kiếm loang loáng, mù mịt như hoa may điệu bộ khá đẹp mắt. Tôi chẳng cần đi bài gì hết. Tôi đứng nghiêng người về đằng trước, hếch hai càng lên. Cứ hai càng ấy, tôi ra oai sức khoẻ, đạp phóng tanh tách liên tiếp một hồi, gió tuôn thành từng luồng xuống bay tốc cả áo xanh áo đỏ các cô Cào Cào đứng vào đấu, Bọ Ngựa cao nên lợi đòn. Hai gươm hắn bổ xuống đầu tôi chan chát. Nhưng đầu tôi đầu gỗ lim tôi lựa cách đã, không vần gì hết. Còn tôi đoản người, tôi nhè bụng hắn mà đá, khiến có lúc hắn phải hạ gươm xuống đỡ, mất đà, đâm loạng choạng. Biết không chém vỡ được đầu tôi, hắn liền đổi miếng ác, co gươm, quặp cổ tôi. Hắn định lách gươm nghiêng vào khe họng - chỗ hiểm, cuống họng tôi có khe thịt dễ thế nguy, tôi gỡ đòn, cúi xuống, thúc nhanh một răng rất sâu vào bụng hắn. Choáng người, Bọ Ngựa nhảy lộn qua lưng tôi. Tôi cũng chỉ đợi có thế. Vừa đúng là càng - lừa vào miếng võ gia truyền của nhà Dế, tôi lấy tấn, đá hậu đánh phách một đá trời giáng vào giữa mặt anh chàng. Chàng Bọ Ngựa kiêu ngạo rú lên một tiếng, bắn tung lên trời, rơi tọt ra ngoài võ đài, ngã vào đám đông xôn đã hạ địch thủ một cách vẻ vang, trong khi dưới đám hội còn đương ồn ào nhốn nháo vì không ai ngờ võ sĩ Bọ Ngựa giỏi võ nhất vùng đồng cỏ lại thua nhanh và thua đau như thế và thua bởi một chàng Dế Mèn lạ mặt ở đâu đến. Còn chưa ai hết lạ lùng thì cụ Châu Chấu cầm trịch lại ra, trịnh trọng giơ loa lên, ba lần đều đặn, hô vang vang xuống- Tôi xin hỏi đông đủ các võ sĩ trong thiên hạ tề tựu quanh võ đài, có còn ai lên đấu nữa chăng?Cả đám hội im lặng. Cụ Châu Chấu cầm trịch lại hô Bây giờ trận đấu tranh hùng kết thúc. Võ sĩ Dế Trũi đấu với võ sĩ Dế Mèn!Ơ hay, tôi sẽ đấu võ với Trũi? Tôi nhìn sang Trũi. Vừa lúc Trũi lại nhìn tôi. Chúng tôi cùng nhau đi đến đất này để đấu võ tranh quyền với nhau ư? Bất giác, tôi tiến lại Trũi, đứng thẳng hai chân trước, khoác vai Trũi, hai chúng tôi hướng xuống dưới võ đài. Khắp bãi, rờn bóng hoa may, tụ tập hàng nghìn vạn các loài trong vùng đi xem hội võ, tôi nói to lên rằng- Thưa chư vị, anh em chúng tôi vừa từ phương xa tới đây. Cái chủ đích của chúng tôi thật không định tranh lèo giật giải gì ở đất này. ất lành chim đậu, thấy phong tục vui thì chúng tôi đến góp mặt vui chung mà thôi. Bây giờ, cái điều chúng tôi không chờ đợi là anh hùng bốn phương đều đã lui cả mà nhường quyền đọ sức cao thấp sau cùng cho anh em chúng tôi. Với sự tranh đua, anh em chúng tôi xin lỗi, không thể. Bởi vì sao, chắc chư vị đã rõ. Còn về ngôi thứ trách nhiệm thì anh em chúng tôi xin lỗi, không dám. Anh em chúng tôi chỉ là hai kẻ giang hồ thấy đất quê đẹp đẽ thì ghé tới trên đường đi mà không định ý ở đâu cả. Dám xin chư vị xét vừa nói xong, ở dưới vang lên tiếng the thé, tiếng ầm ầm. Kẻ thì bảo nhất quyết phải mời chúng tôi ra thi đấu, lệ vùng này nghìn xưa như thế. Kẻ thì rằng thôi. Sau có một ban bô lão thượng thọ của đám hội cắt ra trông nom võ đài - một cụ Châu Chấu, một cụ Bọ Ngựa, một cụ Cành Cạch, một cụ Cào Cào, một cụ Niềng Niễng, các cụ ra nói với chúng tôi rằng- Thưa hai võ sĩ, đất lành chim đậu, hai võ sĩ qua đây, lại có lòng lên thi thố tài nghệ siêu quần, thiên hạ không còn ai đối địch nổi, thật là phúc cho chúng võ sĩ là anh em một nhà, lại là những tay võ đồng môn với nhau thì càng may cho chúng tôi và như thế, cái lệ đấu có thể bỏ đi được. Nhưng việc chịu trách nhiệm về đứng đầu vùng này thì phải có một trong hai ngài nhận. ó là phong tục đất chúng tôi hàng bao đời vẫn chọn tài như thì hết lời từ chối. Còn Trũi đứng lặng không nói về sau tôi mới biết sự im lặng của Trũi có một ý nghĩa riêng. Tôi đành phải nhận. Thế là cả đám hội ầm vang lời hoan hô tôn chúng tôi lên là chánh phó, thủ lĩnh đứng đầu các làng trong vùng cỏ may. Cả đám hội xô vào làm kiệu rước hai tôi lên, đi chen trong đám đông và hoa cỏ chị Cào Cào áo xanh áo đỏ làm duyên đứng nghiêng khuôn mặt dài ngoẵng nhìn theo chúng tôi một đỗi rất lâu, tỏ vẻ mến phục. Tất cả tung cỏ, tung hoa may. ồng dân cử bài hát rầm rộ. Rồi cùng nhau mừng rỡ cầm tay khiêu vũ. Cành Cạch với Châu Chấu, Cào Cào với Bọ Muỗm nhảy múa linh đình. Từ trong hang, trong lá ra đến ngoài bãi, ngoài đồng, hoa may trắng suốt chân bước lên đài, uốn éo múa càng, rung cánh, trổ một bài hát rất du dương. Trũi thì hớn hở hơn ai hết. Thì ra lúc nãy cu cậu im không nói gì chỉ sợ tôi từ chối cái địa vị thủ lĩnh. ến khi thấy tôi nhận lời, Trũi ra hét inh lên, múa rối rít hai càng khiến những bác Cành Cạch nhút nhát, mới đầu cũng sợ đáo để!Chúng tôi ở lại vùng cỏ may được ít lâu. Ngày lại ngày...Tôi thì hơi buồn và băn khoăn. Nể quá mà phải nhận lời đó thôi. Tôi vẫn chỉ muốn được thoả chí nguyện của mình là đi đây đi đó, thế đủ sung sướng rồi. Trái với tôi, Trũi rất thú vị. ứng đâu Trũi cũng tỏ vẻ khoái cứ nghiêng râu mép lên gảy đàn tưng tưng. Tôi bảo Trũi "ừng tưởng thấy an nhàn mà vui! Huống chi đời ta còn trẻ mà sống chỉ có an nhàn thế này thì buồn tẻ khác nào khi chúng ta còn ở trong hang quê nhà".Quả nhiên mùa đông năm ấy xảy ra một việc biến may trên bờ đường đi đã tàn. Những con bò gầy tọp, dũi toét cả mũi cũng chỉ vơ được mấy chiếc rễ cỏ khô. Người trong làng ra đồng gặt lúa. Cánh đồng vàng rượi xưa kia đã được người ta lấy liềm gặt, bó từng lượm, cái đòn xóc đâm ngang thành từng gánh, quẩy về sân. Trên mênh mông chỉ còn trơ lại những gốc rạ là mùa rét đã tới. Cánh đồng vắng ngắt, màu xám trên trời và màu xám dưới đất đã liền vào nhau và ở giữa có gió suốt đêm ngày. Trẻ con ra ngoài đồng thì lạnh tai và đỏ hắt mũi. Rét quá, rúm cả chân. Chẳng ai có thể trốn trên đồng không được. Phải đi tìm nơi tránh rét. Nếu cứ phong phanh giữa trời suốt mùa đông thì đến chết thế, đã thành thói quen từ xưa, cứ mùa rét đến thì các loài sống trong vùng này lại bỏ cánh đồng lạnh ngắt lạnh ngơ mà lũ lượt đi kiếm nơi tránh rét. Có khi phải tranh cướp, đánh nhau mới tìm được chỗ. Bởi vì trong mùa rét, nhiều loài áo mỏng khác cũng đi tìm kiếm chỗ ở ấm như thói quen của họ nhà Châu bảo Trũi- Có phải thế không, Trũi thấy nhé. Gió thổi hun hút đến nỗi con kiến chỉ có cái chân bé tẹo bằng hạt bụi cũng phải ra sức đào sâu xuống dưới đất mới tìm được tí hơi đất ấm. Lo cho cái sống cũng gay lắm đây. Kìa bao nhiêu loài phải xô đẩy nhau đi tìm chỗ trú ẩn trong mùa đông tháng giá. Mùa đông khủng khiếp đã đến bảo bà con rằng- Cái rét đã đến ngoài đồng, chúng ta hãy kíp đi tìm nơi ấm áp mà trú mấy lúc, không còn thấy bóng ai ngoài trời. Bọn Chuồn Chuồn cánh giấy - các cậu Kỉm Kìm Kim ốm o biết mình không chịu nổi nửa cơn gió giật đã mò mẫm đi trước. Anh em nhà Niềng Niễng thì lặn xuống bùn nằm với các anh Gọng Vó, bên cạnh những Cua, những Ếch lo rét đương vội vã đắp những cái mà đất lô nhô bát úp quanh các bờ đầm Chấu, Cào Cào, Bọ Ngựa, Bọ Muỗm thì đi tìm khe dứa dại. Trong mùa đông, chỉ có những bụi dứa dại xanh nguyên, mỗi chiếc lá dứa vẫn dỏng cái tai cứng lên nền trời xám. Kẽ lá dứa sâu hoắm, ta có thể chúi được vào đấy, nằm chổng đuôi ra, bất chấp mưa gió bên ngoài. Cứ vào đấy, nằm yên đấy, cho đến khi những ngày xuân trở lại, thấy cái ấm đậu xuống hai vai và nghe tiếng con chim chích kêu vui chanh chách ngoài khe lá, lúc ấy mới bước tôi đi tìm chỗ ở mùa nơi ở mùa đông là việc năm nào cũng phải làm và bao giờ cũng gian nan. Bởi vì không bao giờ và không có chỗ nào cứ đến là đã sẵn chỗ. Hơn nữa, ai cũng muốn được nơi ở tốt nhất. ấy thế là cái cảnh tranh giành, lắm khi đổ máu, lại thường diễn đồng, mây đen cuồn cuộn, gió thổi tan tác, mặt đất và gió lùa cái giá buốt vào tận ruột gan, không ai muốn cất một bước. Thế mà vẫn phải đi, đi mãi đi mãi chưa tìm thấy đâu chỗ ẩn náu. Khe lá nào, gốc cây nào cũng vô khối các loài áo mỏng vào tránh rét, trốn rét ròng rã nhiều ngày, mỗi sáng ra lại bỏ lại ven đường mấy cái xác bạn chết cóng rất đau thương mà vẫn chưa tìm ra được nơi trú ngụ. Lại phải đánh nhau thôi, một là sống, hai là chết, có đánh nhau mới giành được chỗ ở - tiếng bàn tán và than thở như thế trong đám đông, mỗi lúc càng xôn ngày kia, chúng tôi đến một bờ đê, trông xuống thấy nhiều bụi dứa, trong lòng rất hồi hộp. Mấy anh Bọ Muỗm cao cẳng rón chân đi thám thính xem ai đã đến trú chưa. Quân thám thính về báo, các kẽ lá đều ở đầy Châu Chấu đoàn sau lưng chúng tôi la ó và kêu rầm rĩ. Họ không muốn đi, họ không đi nổi nữa. Tôi trù trừ một lát rồi sau thấy đám đông ùn lên, nhốn nháo, thế là tôi cũng hùa theo, chúng tôi kêu lên "Cứ xông vào, đánh nhau thì đánh nhau, chết thôi". Thế là chúng tôi kéo đến từng góc dứa, leo lên lách vào khe lá đầy gai phủ ở ngoài, cứ cắn đuôi từng Châu Chấu Voi mà lôi giật lùi. Khó chịu, bọn Châu Chấu Voi nhảy ra. Thế là chúng tôi, một phần tranh nhau nhảy xuống khe dứa hở, một phần thì xúm lại đánh cho Châu Chấu Voi không quay vào được nữa. Bọn Châu Chấu Voi khoẻ lắm. Anh nào cũng hùng dũng và hiên ngang. Chẳng trách họ được tên là Châu Chấu Voi. Một Châu Chấu Voi đương thoắt xông tới. Sắc xanh biếc, lưng cao nhọn và ngang ngạnh lên. Hai chiếc râu trổ ra dữ như hai cái đinh. ôi càng đã to, to hơn càng tôi mà quanh bắp vế còn lắp chi chít những mũi mác nhọn như cần biết mình có thể yếu thế, bởi vì mỗi Châu Chấu Voi to gấp mấy lần Châu Chấu thường, nhưng chúng tôi cứ lăn xả vào vây đánh. Chúng tôi đương liều. Choảng nhau rối rít đến tận chiều cũng chưa ngã ngũ bên được bên thua. ám Châu Chấu đã chui được vào chiếm khe dứa sợ quá, lại nhào cả ra. Thế là chúng tôi vẫn long đong ngoài trời rét, buốt lên tận óc. Nhưng có điều đau đớn hơn cho tôi là Trũi đã bị Châu Chấu Voi bắt làm tù binh rồi. Cả đêm tôi trằn trọc lo không chợp được mắt. Mờ mờ hôm sau, chúng tôi đông hàng nghìn lại kéo vào vây rặng dứa. Phải cứu Trũi kỳ được. Nhưng khi xô lên, nhòm vào khe lá, thì lạ thay! Các khe lá rỗng tuyếch, không còn một bóng Châu Chấu Voi! Họ đã rút đi từ lúc lẽ sợ chúng tôi đông quá và cái hăng thí mạng của chúng tôi, họ đã ra đi từ ban đêm. Thôi thế dù sao cũng là xong nỗi lo mùa đông. Nhưng được chỗ ở ấm rồi mà tôi cứ ngao ngán cả người. Bởi vì, lúc rút chạy, Châu Chấu Voi đã mang đi cả tù binh. Trũi mất tích rồi. Chúng tôi được vào ở kín cả trong bụi dứa. Ngày đêm trên đầu khe, gió hú, gió gào bên ngoài nhưng trong vẫn ấm áp và êm đềm như nơi ăn chốn ở đầy đủ cả, tôi mới nói rằng- Trong trận xung đột vừa rồi, chẳng may em tôi bị cầm tù, phải Châu Chấu Voi đem đi đày đến tận xứ sở nào không rõ. Ngày trước anh em tôi đã thề cùng nhau sinh tử. Bây giờ cơ sự xảy ra thế này, tôi không đành tâm ngồi lại đây. Tôi phải đi tìm, cùng trời cuối đất nào tôi cũng đi, đi bao giờ gặp được nhau thì anh em tôi lại trở về đây. Ai nấy xúm lại can ngăn, không muốn tôi đi. Nhưng chí tôi đã quyết. Tình em nghĩa bạn, ở yên một mình sao đặng. Vả lại, tù chân một chỗ cũng đã lâu, tôi nóng ruột không thể lưu tôi lại, ai cũng ngao ngán. Họ dặn đi dặn lại rằng hễ tìm được Trũi thế nào cũng phải trở nói- Chư vị hãy yên tâm, mặt đất rộng mà hẹp, thế nào chúng ta cũng còn khi gặp tay lưu luyến, tôi cũng bịn rịn, tuy không khóc nhưng lòng nao nao, bùi ngùi. Cảnh biệt ly bao giờ chẳng là, khăn gói gió đưa, tôi lại bước chân đi. Bấy giờ đã tàn mùa hoa may từ lâu. Trên đồng bãi và bờ ruộng chỉ còn xám mờ nhưng đám gốc rạ và gốc cỏ của trẻ chăn trâu đã nhổ lên, chất đống, để đốt sưởi. ám khói cỏ xanh ngắt trong vòm trời gió buốt, càng đượm vẻ thê lương. Trời đông rét run cánh, run râu thế mà cả làng Châu Chấu nhảy ra ngoài khe lá, lũ lượt đội gió tiễn tôi mấy dặm đường mới chịu trở lên phía Bắc, cứ ngắm những bụi cây trơ trụi xa xa mà đi tới. Bước cao bước thấp, đi hết mùa đông sang mùa xuân. Vào những đêm hè xanh trong, trăng sao vằng vặc, tôi càng cảm thấy mình lẻ loi. Có khi, tôi ngửa mặt lên vòm trời không, gọi to "Em ơi! Giờ em ở đâu?" 1. Tác giả Tô Hoài - Người cha đẻ của "Dế Mèn phiêu lưu kí" - Tên thật của ông là Nguyễn Sen - Tô Hoài là bút danh gắn với các địa danh của quê hương ông là sông Tô Định và phủ Hoài Đức. - Ông là nhà văn xuất sắc tiêu biểu của nền văn học nước nhà. Ông sáng tác nhiều thể loại truyện khác nhau truyện ngắn, truyện dài, hồi kì, tiểu luận, kịch bản phim, ... Ông là tấm gương tự học thành tài. Ông đã để lại cho đời khối lượng các tác phẩm đồ sộ khoảng 160 đầu sách. Truyện của Tô Hoài tinh tế, hóm hỉnh, chữ nghĩa giàu chất thơ, phong phú về cuộc sống. Ông thường viết về thiên nhiên, loài vật, con người vùng Tây - Bắc. 2. Tác phẩm nổi tiếng "Dế Mèn phiêu lưu kí" a, Giới thiệu chung về tác phẩm "Dế Mèn phiêu lưu kí" - Dế Mèn tự kể theo ngôi thứ nhất. - Tác phẩm gồm có 10 chương được in vào năm 1941. Truyện được vết từ truyện ngắn "Con Dế" . Mỗi chương là một sự kiện, một câu chuyện, một bài học cuộc sông đáng nhớ trên chặng đường đi của Mèn. - Là một câu chuyện được trẻ em trên khắp thế giới yêu thích và được dịch và nhiều thứ tiếng khác nhau. b, Tóm tắt tác phẩm qua từng chương - Chương I Tôi sống đọc lập từ thuở bé - Một sự ngố nghịch ân hận suốt đời. - Chương II Cuộc phiêu lưu bất ngờ - Làm đò chơi cho trẻ con mà không biết - Lại anh Xiến Tóc cho tôi một bài học mới. - Chương III Thoát khỏi cái lồng tù - Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha - Mệ kính mến của con ơi ! - Chương IV Ông anh cả và ông anh hai của Mèn - Tri ân không đợi mà gặp. - Chương V Một sự vô ý rất nguy hiểm - Địa thế và tình các xóm lầy lội - Vì lẽ gì mà Mèn Và Trũi trốn đi được ? - Chương VI Tranh hùng với võ sĩ Bọ Ngựa - Chánh phó thủ lĩnh tổng Châu Chấu - Thề rằng sinh tử có nhau. - Chương VII Tâm sự bác Xiến Tóc chán đời - Cái cớ khiến Mèn lại lên đường. - Chương VIII Mền bị tù - Những sự xảy ra cho Mèn khi phải giam trong hầm kín của lão chim Trả - Xa nhau lại gặp nhau. - Chương IX Lại một chuyện rủi ro với các bạn kiến - Sự tức giận của mấy cô bé học trò - Ai có công nhất ? - Chương X Máy dòng tạm biệt của tập kí. Đã từng được đưa vào trong sách Ngữ văn lớp 6 của cấp học THCS, do đó tác phẩm Dế mèn phiêu lưu ký của nhà văn Tô Hoài chắc hẳn đã không còn xa lạ gì đối với nhiều thế hệ học đang xem Truyen dế mèn phiêu lưu ký toàn tậpDù tác phẩm đã được ra mắt rất lâu rồi, thế nhưng sức hút và thông điệp ý nghĩa từ Dế mèn phiêu lưu ký vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày hôm nay. Hãy cùng mình review và cảm nhận về tác phẩm nổi tiếng này trong bài viết sau cảnh ra đời của tác phẩm Dế mèn phiêu lưu kýVào năm 1941, nhà văn Tô Hoài từng đăng một mẩu truyện ngắn mang tên Con dế mèn trong một ấn phẩm của nhà xuất bản Tân Dân, sau đó được đổi tên thành Dế Mèn phiêu lưu đã trải qua hơn 79 năm ra đời, nhưng Dế mèn phiêu lưu ký vẫn là một trong những tác phẩm văn học thiếu nhi có sức hút và ý nghĩa nhất tại Việt về bối cảnh của tác phẩm này, nhà văn Tô Hoài đã từng chia sẻ với NXB Kim Đồng rằng “Tôi ở Nghĩa Đô lúc đó Hồ Tây, sông Tô Lịch, những cánh đồng lúa làng Bái Ân, làng Nghĩa Đô, làng Hồ, làng An Thái… còn là thiên đường của trẻ con… Toàn bộ không gian của Dế Mèn phiêu lưu kí chính là ở vùng ngoại ô ấy”.Mua tại TikiMua tại FahasaMua tại ShopeeVới lời chia sẻ này, thì mọi người cũng đã phần nào hiểu được những vùng đất mà dế Mèn đã đi qua đều mang những dấu ấn và kỷ niệm của tác giả, nhờ vậy mà tác phẩm này càng trở nên gần gũi và quen thuộc dung và thông điệp của Dế mèn phiêu lưu kýTác phẩm này được chia thành từng chương nhỏ, nội dung chủ yếu nói về hành trình phiêu lưu của chú dế mèn ham chơi đầy ly kỳ. Trong các chuyến phiêu lưu này, Dế Mèn đã được làm quen và tiếp xúc với nhiều người bạn khác nhau, chẳng hạn như chú Dế Choắt, Dế Trũi và rất nhiều nhân vật đặc biệt khác, mỗi nhân vật này đều mang một tính cách và suy nghĩ khác nhau, càng làm cho tác phẩm thêm sự đa dạng và lôi cuốn như chính xã hội của con về nhân vật chính là Dế Mèn, nhà văn Tô Hoài đã tạo ra một nhân vật có ngoại hình và tính cách rất ấn tượng đối với người đọc ở những phần đầu tiên của cuốn truyện. Theo đó, Dế Mèn là một chàng dế trẻ có “đôi càng mẫm hóng, đôi cánh dài phủ kín xuống tận chấm đuôi, thân hình rung rinh một màu nâu hóng mỡ ưa nhìn, sợi râu dài một vẻ rất đỗi hùng dũng”.Có thể thấy với miêu tả trên, Dế Mèn là một nhân vật toát lên sự oai hùng và tráng lệ của thế giới loài vật trong tác phẩm ra, Tô Hoài cũng đã rất thành công trong việc thu hút người đọc đi vào những tình tiết ly kỳ của chuyến hành trình phiêu lưu của Dế Mèn, nhất là phân đoạn có sự xuất hiện của người bạn tên là Dế Trũi. Những tình huống dở khóc dở cười và thú vị đã xảy ra được Tô miêu tả rất chân thực và gần gũi, khiến người đọc như hòa cùng cảm xúc với các nhân thêm Phim Khách Sạn Mumbai Thảm Sát Kinh Hoàng, Khách Sạn Mumbai Thảm Sát Kinh HoàngTrong đó có rất nhiều tình tiết tuy đơn giản nhưng lại rất hài hước, chẳng hạn như đoạn khi dế Mèn đang rất đói bụng thì Dế Trũi liền nói với dế Mèn là hãy ăn cái càng của mình để đỡ đói nhưng dế Mèn lại nhất quyết không chịu, thế là cả hai lại ôm nhau khóc làm mình cũng xúc động theo. Hay đến phân đoạn khi đang trong thời kỳ hạn hán, thì chú Cóc trong tác phẩm lại hóm hỉnh nói rằng “Con cóc là cậu ông trời. Bấy lâu thằng cháu bận quá, bận đến nỗi quên cả cho cậu nó uống nước”.Có thể nói dù với bất cứ chi tiết nào, Tô Hoài đều mong muốn đem lại sự hài hước và vui nhộn cho tác phẩm của mình, điều này giúp cho nội dung gần gũi với thiếu nhi hơn cũng như tạo sự thoải mái cho tất cả người đọc của tại TikiMua tại FahasaMua tại ShopeeXuyên suốt tác phẩm Dế mèn phiêu lưu ký là sự xuất hiện của nhiều nhân vật khác nhau, chúng đều mang trong mình tính cách và lối sống khác nhau, nhằm phản ánh xã hội thực tại của con người. Do đó, người đọc sẽ dễ dàng liên tưởng từ những nhân vật thiện - ác trong cuốn sách đến thực tế trong cuộc sống một cách chân thực giúp làm nổi bật tính cách của từng nhân vật, Tô Hoài đã dùng rất nhiều từ ngữ chi tiết và sống động nhằm giúp độc giả của mình nắm bắt nội dung và tình tiết nhanh chóng ra, vì đây là tác phẩm dành cho thiếu nhi, nên do đó nhà văn Tô Hoài cũng không quên lồng ghép những tình tiết phù hợp với tâm tư suy nghĩ của tuổi mới lớn, để tạo ra những thông điệp ý nghĩa và nhân văn một cách ngọt ngào mà không bị khô khăn hay sáo qua nhân vật Dế Mèn, chúng ta có thể thấy rõ hình ảnh của sự kiên cường, nghị lực, dám sẵn sàng đòi lại sự công bằng trước những bất công đang xảy ra trước mắt. Dù cho Dế Mèn từng phải rơi vào nhiều tình huống éo le và khó khăn, thế nhưng sau cùng vẫn là sự nghị lực phi thường, không bỏ cuộc trong bất cứ tình huống nào của Dế cạnh đó, sẽ thật thiếu sót nếu bỏ qua các địa điểm, bối cảnh được miêu tả trong Dế mèn phiêu lưu ký. Trong suốt hành trình của Dế mèn phiêu lưu ký, người đọc sẽ dễ dàng bắt gặp những hình ảnh quen thuộc của Việt Nam với những làng quê, sông núi được xuất hiện liên tục. Mỗi bối cảnh này đều là những kỷ niệm thực tế của tác giả nơi mà ông đã từng sinh sống cũng như là phép ẩn dụ để thể hiện sự trưởng thành của Dế Mèn qua mỗi vùng miền mà chú đã đi phiêu lưu của Dế Mèn không chỉ đơn giản là tác phẩm dành cho thiếu nhi, mà hơn hết chúng đều chứa đựng một thông điệp ý nghĩa lớn đến tất cả mọi người, đó là tình đoàn kết, khao khát cho sự hòa bình và nghị lực phi thường trước mọi khó khăn. Chỉ với một nhân vật chú dế nhỏ bé, nhưng tác giả lại muốn truyền tải rất nhiều bài học đến con người, do đó rất đáng để chúng ta suy khi khép lại cuốn sách này, chính bản thân mình cũng cảm thấy thoải mái và yêu đời hơn rất nhiều. Và mình nhận ra rằng, khi ta còn trẻ thì hãy cứ thử một lần tự tạo cho mình những cuộc phiêu lưu như chú dế mèn, biết đâu mình cũng sẽ gặp được những người bạn tốt và dám đối mặt với mọi khó khăn của cuộc đời để trưởng thành hơn.

de mèn phiêu lưu ký lớp 6