em bớt dễ thương lại anh nhờ
Mỹ dễ bị tổn thương trước triển vọng nguồn cung đồng trong tương lai. Ảnh minh họa: AFP. Do lượng "kim loại đỏ" rất cần thiết để không chỉ đáp ứng các mục tiêu "chuyển đổi xanh" mà còn cả cả các xu hướng xã hội như đô thị hóa ngày càng tăng, các nhà
Thiết lập. Em Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! - Chương 80: Happy ending (81) Vậy là cuối cùng nó cũng chịu kết hôn với anh, và nhưng ngày sau đó nó vô cùng bận rộn cho đám cưới. Khi mà tin nó và anh cưới được tung ra nhiều đứa muốn nhảy lầu tự tử, đương nhiên từ nay
Next Post: Ebook Em… Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! - Cỏ - Full. Bình luận Hủy. Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu * Bình luận * Tên * Email * 3 × hai = Tìm kiếm với: Tìm kiếm.
Cấm em rời xa anh nửa bước vì anh là người duy nhất em có thể tin tưởng. Cấm em rời xa anh nửa bước vì anh luôn muốn có em. Cấm em rời xa anh nửa bước vì em cũng yêu anh mà, đúng không? Thùy An và Thái An là chị em song sinh nhưng lại có tính cách hoàn toàn khác nhau. Cô chị
Mọi chuyện tưởng như đã hạnh phúc thì thanh mai của anh trở về khiến cho cô lại thu mình vào vỏ ốc. Cô bỏ anh đi một lần nữa, anh tìm cô mà muốn phát điên rồi. Sau những vất vả cuối cùng anh cũng tìm thấy cô. Nhưng họ chưa kịp gặp nhau anh lại bị tai nạn và mất
App Vay Tiền Nhanh. Đánh giá từ 189 lượt Nội dung chính trong truyện teen mới của tác giả Cò mang tên Em..... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! là câu chuyện xoay quanh nữ chính và nam chính. Lê Bảo Linh Đan là một cô gái có ngoại hình đạt tiêu chuẩn. Khuôn mặt xinh, dễ thương level max nên đôi khi chụp ảnh cứ bị cho là ảo. Tính cách giống con gái kiểu sáng nắng chiều mưa giữa trưa có sương mù... hòa đồng vui tính không còn chỗ chê. Hay cười lúc nào cũng có thể cười. Fan cuồng phim hàn và phim ngôn tình Trung Quốc. Hay mơ và ảo tưởng sau này sẽ lấy được anh chồng là soái ca ngũ đại tài phiệt...Hoàng Khánh Minh. Anh... đẹp trai không biết nên diễn tả như thế nào chỉ biết được chị nhà yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hơi cold boy xíu, nham hiểm và vô cùng nham hiểm. Mời các bạn cùng đón đọc truyện.
Hai ngày nghỉ ở nhà trôi qua, nó lại phải trở về trường, đối mắt với sự thật về kết quả thi học sinh giỏi, và còn lo giữ anh người yêu cực phầm của nó nữa. Nó bảo mẹ đừng hy vọng gì, đừng bao giờ nghĩ đến việc nó may mắn dành giải nhất, phải hoàn toàn loại bỏ ra. Nếu giải nhất nó sẽ gọi về thông báo còn nếu không gọi chắc trượt rồi đấy, mẹ nó đã từng lọt top giáo viên giỏi quốc gia thế nên tham vọng với nó là rất lớn. Trở về trường, học hành nó chẳng có tâm trạng lắm, nó chỉ muốn biết kết quả thật nhanh thôi...Sáng như mọi hôm, nó đi học sẽ có người đứng ở cổng đón, khác với cái bản mặt hơn hớn thường ngày của Khánh Minh thì có vẻ như hôm nay hơi bất bình thường thì phải, có chuyện gì sao?- Không phải anh cũng lo lắng kết quả giống em đấy chứ_ Nó nghiêng đầu cười nói. - Thi trên tinh thần không tự nguyện nên anh không quan tâm lắm_ Anh một tay nắm tay nó một tay bỏ túi quần, nó cảm giác cái siết chặt tay nó hơi lạ lạ...- Thế làm sao nào? Ai làm bạn trai em buồn thế này_ Nó chun mũi- Anh hơi mệt chút_ Anh xoa đầu nóNó cười cười rồi huyên thuyên cho anh nghe chuyện về nhà, blablaNhiều lúc nó thấy nó nhiều chuyện quá, chuyện gì cũng muốn đem kể cho anh nghe, thế nên dường như hôm nào nó cũng bắt anh phải nghe nó kể chuyện như Anh thấy em nói nhiều quá không?- Có.... nhưng mà anh thích con gái nói nhiều_Anh cười- Xíu mà có kết quả, em có mệnh hệ gì anh đừng đau lòng quá rồi sinh bệnh, anh không cần thiết theo em đâu, xuống đấy em đi cua trai_ Nó cười tít cả mắtAnh cốc đầu nó - Nói vớ vẩn này- Chỉ là nếu như thôi mà_ Nó nhăn mặt bức xúc- Không có nếu cái gì cả_ Anh lườm yêu nó, nó không giỏi nhìn vào mắt người khác có thể đoán tâm trạng của họ, vả lại anh còn là ngưởi giỏi che dấu cảm xúc, vậy nên tâm trậng anh thế nào giờ nó cũng chẳng biết nữa. Mong là đừng có chuyện gì xảy ra đưa nó vào lớp rồi mới về lớp mình. Cả buổi học nó cứ thấp thỏm mãi không yên, cho tới khi cô chủ nhiệm cầm giấy gì đấy bước vào lớp, tim nó muốn nhảy ra khổ lồng ngực, thực sự không từ nào diễn tả nổi tâm trạng của nó lúc này, không xác định là đang vui hay buồn nữa, cái cảm giác vừa tò mò vừa lo sợ chiếm lấy cả tâm tư nó, nó ngồi đơ đơ người nhìn cô, cô chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười đó là sao chứCả lớp nó dường như đoán được mục đích của cô vào lớp làm gì khi đây là giờ tự Có kết quả thi rồi nhé_ Cô cười, nhưng nó nhận ra, sao hôm nay ai cũng lạ lạ, Khánh Minh cũng vậy mà cô cũng thế nữa, cười nhưng kiểu không vui cho lắmCả lớp nó bắt đầu nhao nhao lên, lớp có 3 người tham gia là nó, Thu Hà với Việt Anh thôi.... nó vốn đã lo rồi giờ thấy cô còn lo hơn Tiếng Anh của ta năm nay quả thực là không như cô mong đợi cho lắm, mặc dù tất cả đều đạt giải. Không có giải nhất, một nhì, hai giải ba và 4 khuyến vừa nói xong, nghe tới không có giải nhất, nó giờ tâm trạng thật không tốt chút nào, nhưng mà cái giải nhì, nó hy vọng một chút nhỏ nhoi là nó, thực sự...- Ai nhì vậy cô ơi?Cả lớp nó cứ nhao nhao, cô liếc mắt nhìn nó thấy nó đang cúi cúi, nó không dám ngẩng đầu lên, không biết nó đang sợ điều gì đấy. Nó đan chặt hai tay vào nhau, nó sợ quá- Chị Quỳnh Trang lớp 12 chuyên Anh1 Cô nói xong, nó cảm giác như cả thế giới xung quanh nó sụp đổ, giờ nó không biết diễn tả cảm xúc như thế nào nữa, nó đã từng hy vọng, từng mong chờ một kết quả tốt, đã từng cố gắng rất nhiều nhưng mà sao lại như thế nhỉ? Cổ họng nó dường như nghẹn ắng lại, nó cắn môi, cũng không dám nhìn cô, chắc cô thất vọng nó lắm cho xem, cô luôn hy vọng nó mang thành tích về cho trường, cho cô và cho cả nó nữa. Nó vốn là đứa học tốt nhất, chăm chỉ nhất trong đội tuyển mặc dù nó mới chỉ lớp 11. Nó cũng từng hứa mang ít nhất cũng phải giải nhì về cho cô mà, giờ làm sao đây. Rồi mẹ nữa, mẹ sẽ thế nào khi nghe kết quả này đây, rồi còn không biết giải ba có phải của nó không nữa- Việt Anh và Thu Hà khuyến khích cả nhé, năm sau cố gắng nghe chưa_ Cô cười rồi nói tiếp, cô không nhắc đến nó, nó im lặng, chắc cô thất vọng lắm rồi, cô có ghét nó không nhỉ?- Lớp trưởng thì sao ạ- À Đan giải baThu Hà đạt giải, cảm giác hạnh phúc vô bờ bến nhưng biết là nó không vui nên không cười, nhỏ biết nó đang buồn lắm cho xem, nhỏ vỗ vai nó nhẹ nhàng an ủi" Bà đã làm rất tốt rồi mà, dù sao thì không như mong đợi nhưng cũng tốt rồi, vả lại năm sau có cơ hội dành giải nhất màNó thở dài nằm gục xuống bàn, giờ nó chưa thể khóc được, nó cố nhớ lại xem nó đã sai ở chỗ nào, làm thế nào lại được có giải ba nhỉ?- Có ai được nhất các môn khác không ạ- Hoàng Khánh Minh chọn 1 ban tự nhiên giải nhất môn hóa này, năm nay trường ta hơi kém may mắn chút xíu, chỉ có một nhấtCô vừa nói xong cả lớp nó ồ lên, không ai bảo ai đồng loạt liếc nhìn sang nó. Thu Hà lắc đầu ra hiệu đừng nói gì đứng lên lại chỗ nó nói nhỏ, bảo nó lên phòng giáo viên gặp cô. Nó biết là cô sẽ gặp nó mà, chắc nó lại sai chỗ ngớ ngẩn nào nữa rồi, giờ nó cảm thấy có lỗi, với cô, với cả mẹ, với Khánh Minh. Ờ trong khi anh thì vô cùng xuất sắc thì nó lại như thế này, nó vốn cảm thấy không xứng đáng với anh, đã cố gắng làm gì đấy để rút bớt khoảng cách, nhưng điều nó làm được chỉ cố gắng học tốt để không thua xa anh quá, giờ thì.... Nó đứng lên đi theo cô, mặt biểu cảm chẳng mấy vui vẻ gì, cả lớp nó lại xôn xao, tò mò sao cô lại gọi nó...Nó vào phòng, kép cánh cửa lại rồi vào ghế chỗ cô đang ngồi. Cô nhìn nó, cái mặt buồn, lại thất thần như người mất hồn- Có buồn không?_ Cô hỏi- Em thực sự không biết đã làm sai chỗ nào cả_ Nó tỏ ra bức xúc với kết quả đáng ghét đấy- Cô cũng không tin kết quả lại như vậy, nhưng mà... hôm qua lúc có kết quả, cô sốc lắm, vội gọi ra phòng yêu cầu xem lại bài của em, nhưng mà.... không ngờ là em làm sai ngay cái câu đầu tiên phần ngữ pháp, sai câu mà tất cả đều đúng, đấy là lỗi đầu, bài luận lại còn ngớ ngẩn nữa, mọi lần viết luận tốt lắm cơ mà. Đặc biệt bị trừ ở phần nói, cô cực ngạc nhiên luôn, cô nghĩ chẳng ai qua được em phần nói thế mà... Năm nay nhất nhì san sát nhau cả, chỉ là lên nhì rồi đấy, giải nhất cũng chỉ Cô có ghét em lắm không?_ Nó ngây thơ hỏi một câu làm cô phì cười- Ai nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Cô biết là em áp lực lớn lắm, nên quyết tâm học ngày học đêm để giành giải nhất, học không màng tới sức khỏe để rồi trước lúc đi thi phải uống hai viên thuốc đau đầu mới khỏi chứ gì, đã nói bao nhiêu là lần là làm gì cũng phải giữ gìn sức khỏe mà không nghe cơ - Ơ sao cô biết ạ?- Gì cô chẳng biết. Thôi không buồn nữa nhá, năm nay chỉ là thử sức, năm sau mới quyết định cơ mà, không phải cảm thấy có lỗi với cô hay bất cứ ai, vì em làm rất tốt rồi, thiếu chút may mắn nữa, cơ bản điểm năm nay chênh nhau quá ít- Còn mẹ em nữa, mẹ mà biết sẽ buồn lắm cho xem, biết đây là kì thi lớn, cấp quốc gia, nhưng mà trước giờ em thi cấp huyện, cấp thành phố vẫn luôn nhất nhì cả, thực sự em khó chấp nhận kết quả này quá_ Nó thở dài- Có vấp ngã thì mới có động lực cố gắng. Còn về phần mẹ, cô gọi cho mẹ thông báo kết quả hôm qua luôn rồi, bảo mẹ đừng nói với em. Mẹ em gọi ngay ra phòng luôn muốn xem lại bài, cô bảo đừng trách em nhưng chút nữa về mẹ gọi thì có đấy, mẹ em bảo cái cấu trúc với if còn sai thì đừng đi học nữa kìa_ Cô khẽ cười- Em giờ hơn người thất tình rồi cô ơi. Không biết lúc nào mới đỡ đau lòng. Haizzz- Thôi... đã bảo không buồn nữa mà- Học bổng của em... tương lai của em- Năm sau cố gắng có sao đâu- Em muốn năm nay, để em sang MỹCô buồn cười nhìn nó- Hóa ra là vì gấu, cô tưởng thế nào- Không phải mà_ Nó xua tay- Thôi không buồn nữa, kêu bạn trai đưa đi ăn kìa, đi chơi cho hết buồn_ Cô vỗ vai nó cười- Hừ hừ... giờ em hết mặt mũi nhìn người ta rồi, hôm trước em tuyên bố, là em sẽ có giải cao hơn, giờ thì... haizzzz- Về nằm ngủ mà mơ nhé_ Cô phì cườiNó chán nản ngại về lớp học nên nằm xuống bàn thẩn thờ- Tiết sau trống tiết thôi thì ở đây làm cái này cho cô, tiết sau mang lên lớp người yêu em cho cô_ Cô cười nói xong rồi đi ra ngoài- Vầng_ Nó chán nản gật đầu rồi lại tiếp tục thở dài, sao số nó bất hạnh thế này, cứ nghĩ đến thôi là thấy đau lòng rồi, nó cảm giác hôm nay mạnh mẽ hơn bao giờ hết là nó chưa khóc lớn, lúc trên lớp chỉ hơi rưng rưng chút xíu. Cuộc đời thật đáng buồn sau nó mang tài liệu lên cho cô, cô đang dậy ở lớp Khánh Minh, nó vừa bước vào cả lớp ồ lên cười rồi nhìn xuống bàn cuối, Khánh Minh mặt không cảm xúc tựa lưng vào ghế, vừa thấy nó thì khá ngạc nhiên. Nó đi vào lớp đưa cho cô- Hi em dâu_ Có một anh bàn cuối gần chỗ Khánh minh nói lớn làm nó đỏ cả mặt, Minh Anh tít mắt vẫy tay với nó, còn anh bạn trai nó thì nhếch môi cười cười nhìn nó. Nó nhíu mày nhìn - Ơ thế lớp ai muốn làm rể lớp cô đấy_ Cô giả vờ ngây thơ hỏi, lớp nó phì cười nhìn Khánh Minh còn anh thì vẫn rất bình thản cười cái rồi nhìn nó- Cô ơi chúng ta chỗ thông gia quen biết, lát nữa kiểm tra 15 phút cô nương tay chútCô phì cười, nó lắc đầu khó hiểu chào cô rồi chạy về lớp, cứ mỗi lần lên đây kiểu gì cũng bị trêu mà😑Nó về lớp tâm trạng cũng chẳng vui vẻ hơn là bao, Thu Hà mua nước với snack cho nó ăn để an ủi, nó vừa vào nơi ngồi tụi kia đã kéo lại chỗ nó an ủi làm nó nghĩ đến lại khóc, không biết lúc nào nó mới vượt qua cái ám ảnh về kết quả này, đau lòng Anh, Yến Anh và cả Thu Hà nữa, đưa nó đi ăn cho nó đỡ buồn, nhưng nó không muốn ăn uống gì cả, nên đi ngủKhánh Minh mấy hôm nay không thấy gọi cho nó, có mỗi hôm biết kết quả thì an ủi nó vài câu, mua đồ ăn cho nó, rồi cho tới bây giờ không thấy anh, trên trường cũng không gặp, không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Cũng như mọi hôm, nó đến trường nhưng không đi với anh bởi anh không đi học, nó có gọi lại nhưng không nghe máy, nó đã hỏi Minh Anh nhưng bảo không biết. Và cho tới hôm nay, nó tới trường, nghe mọi người nói, anh sắp qua Mỹ, nhà trường đang thông báo thi tuyển hội trưởng hội học sinh. Nó đơ toàn tập, Thu Hà thấy nó không ổn chút nào liền kéo một bạn lại hỏi- Ủa??? Tôi tưởng Đan là bạn gái anh Minh phải biết chứ?- Nhưng rốt cục là có chuyện gì vậy_ Thu Hà nóng lòng- Tôi nghe nói anh minh chuẩn bị qua Mỹ, hình như gia đình ép hay sao á, mấy hôm nay có thấy đi học đâu, mà sao Đan cũng không biết àNó không biết giờ nó đang làm sao nữa, nó ngồi sụp xuống đất, mọi người đều nhìn nó, bằng ánh mắt khó hiểu, ai cũng thắc mắc tại sao nó không biết. Nó gọi cho anh, nhưng không liên lạc được, nó ấn gọi đi gọi lại, tại sao anh không nghe máy, nó muốn nghe anh giải thích, tại sao lại ra như thế này. Thu Hà lại đỡ nó đứng dậy, nó hoàn toàn bất lực, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, sao mọi thứ cứ đổ ập lên đầu nó thế, cái gì cũng thế, nó muốn yêu đương bình thường với anh cũng khó vậy cơ à. Cơ mà tại sao anh không nói với nó, anh không nói là anh đi, tại sao lại như đi vào lớp như người mất hồn, nó không biết chuyện gì đang xảy ra, thực sự nó rất sốc, rất đau lòng, tại sao nó là bạn gái anh cơ mà, tại sao mọi người đều biết còn nó thì không?Cả buổi học hôm đấy nó không vào đầu được chữ gì, người cứ ngơ ngơ như ở hành tinh khác chuyển đến, Thu Hà xin cho nó xuống phòng y tế nằm. Nó đã khóc, cố giữ bình tỉnh để giải quyết mọi việc, nhưng mà nó không ổn. Cái cảm giác bị anh giấu chuyện gì đấy, cảm giác sắp mất anh, nó thức sự không chịu được. Nó càng khóc lại càng đau đầu, mà đau đầu rồi lại khóc tiếp, cô y tá tưởng nó bị làm sao vội gọi cô chủ nhiệm nó xuống, có lẽ cô cũng biết việc Khánh Minh sẽ đi Mỹ vào hai ngày tới, nhưng không biết nó khóc vì lí do chỉ biết khóc, nó không biết nên làm gì cả, bởi nó không đủ giỏi để thay đổi mọi thứ, cũng không thể giữ anh quả thi học sinh giỏi với nó còn chưa hết buồn, giờ lại còn thêm cả tin sốc như thế này thì làm sao nó chịu nổi được😓. Tại sao nó luôn phải đối mặt hết khó khăn này đến khó khăn khác thế này😔 Haizzz
Truyện xoay quanh Lê Bảo Linh Đan và Hoàng Khánh Đan là cô gái xinh xắn dáng yêu, có tính cách sáng nắng chiều mưa như bao đứa con gái khác. Cô là fan cuồng phim hàn và ngôn tình Trung Quốc. Cô cũng thường mơ ước sau này lấy được một người chồng soái ca...Và sau này cô đã gặp được một người còn đẹp trai hơn mọi tưởng tượng của cô.
Trọn bộ Em… Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Em… Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Em… Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! Danh sách chương Em… Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Hôm nay là buổi học nhàm chán nhất nó từng thấy, trong khi cả lớp đã ra về hết thì nó và Thu Hà đang còn nằm dài ra bàn không hề có ý định đứng lên- Chắc tôi ngủ luôn ở đây quá_ Nó thở dài- Ờ... xíu ông bảo về lên thì cũng phải ra ngoài- Haizzzz mệt mỏi quá- Chiều nay nghĩ chúng ta ôm nhau ngủ cho sướng cuộc đời- Ồ má sắp đến tết rồi- Lâu nha - HaizzzzRồi hai đứa lại im lặng, Thu Hà vừa nằm vừa nghịch điện thoại còn nó chắc sắp ngủ rồiMột lúc sau điện thoại nó reo chuông, là Khánh Minh gọi[- Em về kí túc rồi à- Đâu, em đang trên trường mà- Anh đứng đợi em nãy giờ chẳng thấy đâu- Em đang trong lớp, giờ ra]Nó tắt điện thoại thở dài rồi kéo Thu Hà đứng lên ra vềPhải công nhận cả trường còn rất rất ít người, ngoài ghế đá thấy Khánh Minh đang ngồi và Thu Hà đi lại, Thu Hà thì chào anh với giọng vô cùng hào hứng, còn nó thì mặt vẫn chẳng mấy thay đổiThu Hà cười cười rồi đi trước vì không muốn làm bóng đèn... hai đứa nó thì vừa đi vừa nói chuyện- Em sao thế?_ Anh hỏi- Haizzzz học nhàm chán quá, em buồn ngủ muốn chết- Ờ... anh tưởng không sao anh nhờ chút việc- Thì cứ nói đi em giúp được thì giúp- Em làm cái này dùm anh nhé_ Anh trưng bộ mặt cún con nhìn nóNó phì cười nhận tập giấy trên tay anh, là hồ sơ gì đấy của hội học sinh, khá nhiều luôn - Em chỉ cần chép lại hết cái tờ này qua là được, làm được đâu thì làm còn lại để anh_ Anh chỉ cho nó- Ờ.... nhưng đây là nhận xét gửi lên hiệu trưởng mà, anh không tự tay làm sao- Thầy có đọc đâu mà, với lại lâu nay anh thuê người làm - Thế thôi anh viết đơn xin nghĩ cái chức hội trưởng hội học sinh đi_ Nó lườm anh cái- Đang muốn lắm mà không được đâyNó bĩu môi- Tuần sau anh lại thi rồi_ Anh thở dài- Lại thi gì nữa nhờ_ Nó cố suy nghĩ ra cái tên của kì thi gì đấy của anh- Ờ... vẫn toán mà..- Anh thích toán hả?_ Nó nhăn mặt- Ờ... nhưng anh thích em hơn- Nhưng em ghét toán suy ra em cũng nên ghét anh. Cơ mà... đấy là thi gì sao suốt ngày anh được thi còn em thì chỉ có mỗi kì thì học sinh giỏi thế thôi nhỉ- Casio... tiếng anh của em không có đâu- Ơ thế anh đi mấy ngày cơ??- Hai ngày thôi, thi có một buổi là xong, lần này thi ở thành phố T cơ- Ồ xa nhỉ- Anh sẽ nhớ em chết mất- Hờ... em nghĩ ở đấy cũng nhiều gái xinh lắm cơAnh cười cười rồi xoa đầu nó. - Hôm nay anh không đi xe đạp à- Đạp xe tốn Kcal đi oto không sướng hơn à- Ồ lười thế không biếtRồi anh đi với nó đến cổng kí túc xá bắt chú lái xe phải đi theoNó về đến phòng tụi kia còn đang đợi nó đi ăn trưa, nó rất ngại nhưng mà mất công tụi kia đợi rồi nên phải điĂn về tới phòng là nó với Thu Hà lăn ra ngủ luônNó ngủ đến tận 3h đang tính ngủ tiếp nhưng chợt nhớ ra việc anh nhờ nên phải dậy làm, trường gần 3000 học sinh, vậy suy ra là gần 3000 tập hồ sơ nó phải viết, cứ nghĩ đến thôi là nó không muốn viết nữa rồi- Giờ mấy bà có bận gì không?_ Nó lên tiếng hỏi- Không_ Cả Thu Hà, Yến Anh và Hà Anh đồng thanh- Nhờ chút việc nhé_ Nó cười rất tươi rồi phổ biến công việc cho tụi kia nghe Yên tâm làm xong mấy bà muốn ăn gì cũng được- Vì anh Khánh Minh tôi mới làm cho bà_ Thu Hà và Yến Anh đồng thanh- Hai đứa thấy trai đẹp là..._ Nó chép miệng- Ờ.... tôi đang thèm pizza nên tôi làm á_ Hà Anh nói - Ok_ Nó nháy mắtXong 4 đứa bắt tay vào làm việc, hai đứa một bàn như mọi khi- Haha... của tôi này_ Yến Anh đưa tập hồ sơ của mình lên cười- Người ta đang làm lớp người ta kiểu gì người ta chẳng làm của người ta. Không phải khoe_ Thu Hà nói- Hai đứa mày lại nhảm đi_ Hà Anh lên tiếng dẹp loạn- Ơ thế có được nhận xét khác không nhở_ Yến Anh cười nham hiểm- Ây... không được làm như thế_ Nó cười- Mình cứ viết ai biết đâu... haha_ Thu Hà ôm miệng cườiNó và Hà Anh chỉ biết lắc đầu4 đứa làm hết công suất thế mà mãi hơn 5 giờ mới xong, nó nằm ngã lưng ra giường đau ê ẩm cả người, còn mỏi tay nữa, cứ tưởng dễ dàng mà đâu có dễ chút nào, nếu mình nó làm thì không biết bao giờ mới xong mất. Tưởng buổi chiều được ngủ cuối cùng phải làm việc ê ảm cả người thế nằm vật vả ở giường, thì điện thoại reo chuông, lại là Khánh Minh, nó đang tính gọi cho anh để bảo anh mua đồ ăn hậu tạ thì anh đã gọi[- Em làm xong chưa- Vừa xong đấy, mệt cả người, em phải nhờ cả tụi kia làm mới hết đấy- Thương em quá😆.... anh đạt đồ ăn cho em đấy, chịu khó chạy xuống cổng lấy anh với- Anh biết điều đấy- Anh bận chút nhé. - Ồ]Nó tắt điện thoại rồi kéo Thu Hà xuống cổng với hai đứa há hốc mình cái thùng đồ ăn mà người ta giao đến, hai đứa vật vả khiêng lên trên phòng- Ôi chúa ơi... cái gì thế này_ Yến Anh ngạc nhiên chạy ra đỡ với tụi nóĐặt lên bàn, nó mở ra.... mấy đứa đơ toàn tập, nó lần lượt lấy ra nào là pizza, gà, pepsi, khoai tây chiên, xó cả 5 cốc trà sữa pozaa, có cả hộp kimpap có cả hamburger.... mỗi thứ với số lượng khá nhiều bảo sao nó nặng thế này- Ôi mẹ ơi...._ Thu Hà từ đâu đến cuối chỉ biết nhìn và ngạc nhiên- Anh Minh vác cửa hàng về đây à_ Hà anh nói- Ôi trời ..... ăn xong chút xíu khỏi phải đi ăn tối_ Yến Anh nói- Hahaha tôi chưa nói gì mà đã mua, xem ra biết điều- Lần sau anh có nhờ gì thì cứ nhận, để tôi làm cho_Thu Hà cười lấy điện thoại chụp để up facebook khoe nhưng không nói rõ tên ai cả chỉ tag 4 đứa tụi nó vào với cap ngắn ngủi là icon 😊Rồi tụi nó lấy ra đập phá, Minh Châu và Lan Anh suốt ngày đi đâu ý, không có ở phòng, thôi thì tự tụi nó ăn hết vậy- Toàn đồ ăn vip mày ơi, pizza ngon thế này_ Hà anh vừa ăn vừa soi vỏ hộp pizza- Trà sữa pozaa.... đắt tiền có khác uống nó cứ khác hẳn_ Yến Anh cầm cốc trà sữa nhận xét- Tôi vẫn không hiểu tại sao anh Minh có thể mua được mỗi thứ ở mỗi nơi thế này được_ Thu Hà thắc mắc- Ồ... ổng quen mấy chị ở cửa hàng pizza này lắm, chỉ cần gọi nhờ chút là mấy chị đấy đi mua rồi đóng thùng cho chứ gì, nên mấy bà không mấy thùng đấy có tem của pizza's house à_ Nó ăn nãy giờ lên tiếng- Mé đẹp trai là một lợi thế_ Yến Anh nói- Căn bản là người ta có tiền_ Hà Anh nói- Ồ cộng thêm người ta có con người yêu độc ác như Đan đây_ Thu Hà nói xong cả phòng cười ầm lênMọi thứ xong xuôi cả nó đi tắm rồi vào bàn học bàiKhoảng tầm hơn 9h Khánh Minh gọi cho nó[- Em đang học à- Ồ... mơm anh.. về thùng đồ ăn, tụi nó khen anh quá trời đất luôn- Đừng vội cảm ơn anh. Thật ra là anh mới làm điều có lỗi với em- Hử??? Anh lại thả thính em nào hay cảm nắng ai rồi hả???- Đã bảo anh cực chung thuỷ rồi mà- Thế là cái gì hả???- Em đừng tức giận nhá. Anh tính không nói nhưng nhỡ em biết em giết anh luôn mất- Hờ... nói đi- Thật ra là..... cái việc anh nhờ em ý, chiều nay anh với Minh Hoàng .... đấu game với team khác, sau đó chơi bóng rổ, và vừa rồi anh mới đi dự tiệc với ba mẹ về. - HOÀNG KHÁNH MINH..... anh là đồ đáng ghét. Tại sao anh dám nhờ em làm dùm để anh đi chơi game vậy hả. Anh có biết là em phải cực khổ thế nào để làm xong cho anh không. Thế mà anh lại ung dung đi chơi game à . Rồi anh lắm, nhớ lấy cái mặt em- Thật ra chơi game căng thẳng lắm đấy. Với lại đương nhiên mặt em anh phải nhớ rồi- Khỏi đi. Không nói chuyện với anh nữa em còn phải học, tại anh mà chiều nay em không được học lại còn không được ngủ. Ok từ nay đừng có mà nhờ em nữa. Đừng có gọi hay nhắn tin làm phiền em đấy. Em phải học bài nữa- Đừng mà. Anh sẽ nhớ em lắm- Anh đi chết đi.]Nói xong nó tắt điện thoại ném sang một bên rồi học bài. Hừ... tại sao lại có người đáng ghét như anh chứ nhỉ?
Buổi trưa tranh thủ trước lúc ngủ, nó chôm cái điện thoại của mẹ, vắt chân lên giường lướt facebook và xem mỗi lần như thế là nó lại ao ước nhanh đến ngày nó đậu vào trường chuyên để được mua điện Lê Bảo Linh Đan xinh đẹp và dễ thương vô đối, nụ cười tỏa nắng cùng giọng nói khá ngọt èn học khá là giỏi thì có lẽ là những thứ khiến nó đã có ngươid crush từ lúc học mẫu giáo. Trong mắt mọi người trừ bố mẹ, em trai và bff thì ai cũng biết nó là một đứa học vô cùng giỏi, ngoan ngoan lại hiền lành dễ thương, lại vô cùng xinh đẹp. Nhưng một sự thật mà ít ai biết nó là một đứa max lười, đanh đá thì vô đối tùy lúc trẻ con không tưởng được, đã thế lại còn chảnh không ai bằng... chẹp chẹpNó vừa mới thi xong kì thi vào THPT đúng hơn là một trường cấp 3 quốc tế có tiếng dành cho con nhà có điều kiện không thì cũng phải học cực giỏi. Đại diện cho hơn nghìn học sinh ở trường THCS nó đăng kí thi. Ngôi trường là mơ ước của không chỉ riêng nó mà của rất nhiều phụ huynh và học sinh. Nó ngóng kết quả từng ngày. Bởi đây là cơ hội quyể định cuộc đời nở hoa hay bế tắc của phụ công nó, page trường đã gửi danh sách học sinh trúng tuyển. Nó hồi hộp tay cầm còn run run, chứng kiến thời khắc lịch sử của cuộc đời. Nhìn và nhìn và nhìn...... thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng có tên nó. Nằm trong top 50 người có điểm cao nhất. Với số điểm có thể chấp nhận được toán văn và anh 10. Với nó đây là kì tích. Nó thì quá xuất sắc về tiếng anh rồi nhưng toán thì chỉ có thể ở mức tạm. Bởi vậy mà nó sẽ học ban xã hội chuyên anh văn. Bâyy giờ thì chẳng quan tâm sáng trưa chiều tối gì. Nó nhảy tưng tưng trên giường la hét ầm ầm đập chăn đập Mày không ngủ thì để bố mẹ ngủ chứ làm cái gì mà la hét ầm lên vậy? _ mẹ nó đứng ngoài cửa quát- Hey Mami con đậu rồi- Thật á.. bao nhiêu 25/30 toán văn và anh yêu dấu Nó nói- Toán thấp thế nhỉ?- Thế là được lắm rồi ý ạ. Mamiii điện thoại cụa con...- Lúc nào cũng điện thoại. Rồi bây giờ thì trật tự cho tôi ngủ không đừng Okey vui quá, lăn lộn trên giường rồi đi khoe với thầy cô và mấy đứa bạn nó. Đây là trường chuyên nên trường nó chỉ duy nhất mình nó đăng kí thi. Nó là người duy nhất có thể mang danh dự về cho trường được. Có điều học ở đó xa nhà, nó phải ở lại kí túc xá trong trường, cuối tuần mới được về. Cái này làm nó không thích cho lắm vì xưa nay nó chẳng bao giờ xa bố mẹ nó cả. Bây giờ phải vậy không biết nó có quen không. Chỉ có điều cứ nghĩ đến việc được mua điện thoại max tiền và giao lưu với nhiều người học giỏi hơn, tiếp xúc nhiều người hơn và biết đâu lại gặp soái ca là nó mới có xíu động quả cũng đã có rồi, nó sẽ cố tận hưởng hết những ngày nghỉ hè ít ỏi còn lại, lo đi du lịch ăn uống chơi bời các kiểu để vào năm học đến hôm nhận được phiếu đăng kí lớp học chuyên. Nó không phải suy nghỉ nhiều mà đặt bút vào lớp chuyên anh văn. Thứ nhất nó học tốt nhất môn này thứ hai mẹ nó còn là giáo viên dạy tiếng anh thứ ba là nó có định hướng cho tương lai sau này...Trước ngày nhập trường, nó đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ từ quần áo sách vở đồ dùng cá nhận...- Mẹeeeee... con muốn máy Có chị là nhất. Giặt tay cho quen đi con. Sướng quá rồi bây giờ nếm mùi dần đi là Giờ còn ai giặt tay nữa. Mẹ biết là con không biết giặt mà. Con bị dị ứng xà Không lí do, không giặt không mặc Mẹ.... bố à.... Nó than vãn mà chẳng ai thèm nghe Chị lười vậy sau ai rước ở đó mà mơ soái ca Thằng em nó đang xem TV ở đó lên tiếng- Kệ tao đi mậy. Muốn chết hả?- Lại còn đanh đá hay ăn hiếp kẻ Êu cưng mai chị mày đi rồi nhóe. Đừng gây sự, ứ cho mượn điện thoại nữa Nó lườm thằng em nó- Mẹ ơi... chị Đan hôm nay xinh gái nhỉ???- Hừ...Rồi ba mẹ nó dặn dò đủ thứ trời đất mà nó cứ như nước đổ lá khoai. Chẳng vào đầu chữ nào cả. -.... bla... bla.... Mẹ không cấm con việc yêu đương hay mến một ai đó vì cảm xúc là của con. Nhưng đừng bao giờ đi quá giới hạn của nó. Mẹ không bắt con phải thích nghi mọi thứ và làm vừa lòng mọi người con chỉ cần sống sao cho phù hợp để không bất hòa. Đặc biệt với mấy người chung phòng, nó cũng như ở chung nhà vậy. Đừng để rồi cãi cọ không hay đâu. Rồi chị bớt tính tiểu thư chảnh chọe của chị đi cho mẹ nhờ. Và tuyệt đối cấm chơi bời đua đòi các thứ. Mình không phải đại gia nha con. Chi tiêu phù hợp không phải cứ có tiền là phung đâu nhá.... bla bla..- Vâng... vâng.. _ Nó gật gù. - Thôi đi ngủ sớm đi mai bố đưa Vâng. Con đi ngủ đây.
em bớt dễ thương lại anh nhờ