em chạy không thoát khỏi tay anh đâu

Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu - Chương 71-3; Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu - Chương 71-4; Mọi bình luận vi phạm sẽ bị xóa khỏi hệ thống. Được quan tâm. Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK. Anh sẽ không bỏ cuộc đâu, anh sẽ tiếp tục theo đuổi em.". Trong lóng Lâm Dư Hi run lên: "Không phải tôi muốn thử thách anh; chúng ta thật sự không hợp.". "Không đâu! Em xem, em thích ăn mì cá viên, anh cũng vậy. Em thích leo núi, anh cũng vậy. Hơn nữa, em đã chữa khỏi EM CHẠY KHÔNG THOÁT TAY ANH ĐÂU Tác giả: Khiên Mộng Editor: miemei Nguồn convert: ngocquynh520 Thể loại: hiện đại, nhẹ nhàng, ấm áp. Số chương: 71 - Không sao, anh là sợ em ngã bị thương, sẽ không trách em, nhưng nếu lần sau còn làm bản thân gặp nguy hiểm anh sẽ phạt em. -Vừa nói, anh vừa xoa đầu cô. Cô lúc này như một con mèo nhỏ bị chủ mắng, chỉ biết cụp tai lắng nghe, môi hơi cong lên vẻ không phục. Em chạy không thoát tay anh đâu - (Chương 28) - Tác giả Khiên Mộng Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Nhưng lúc trước anh rời khỏi cô ấy kết hôn với người khác, anh cho rằng cô ấy sẽ chấp nhận Chương 26: Cô ấy chạy không thoát đâu; Chương 27: Tỏ tình 2; Chương 28: Chuyện gì tôi cũng dám làm; Chương 28-2: Chuyện gì tôi cũng dám làm (tiếp theo) Chương 29: Anh/em đã đến; Chương 30: Nụ hôn đầu tiên; Chương 31: Chung nhà, không chung phòng; Chương 32: Điều kiện là - App Vay Tiền Nhanh. Lâm Dư Hi nhận được cuộc gọi của Ngải Vi “Hi Hi yêu dấu, búp bê của cậu bị chủ tịch Chu cướp đi thật hả!”Lâm Dư Hi bất đắc dĩ trừng trang weibo. Chu Tử Chính đã đăng một tấm ảnh chụp giường ngủ, búp bê Hello Kitty của cô ngồi ngay trên giường.“Con tin đã tới tay, thịt kho chạy không thoát rồi! Lâm Dư Hi”~ ~ Hãy thả Hello Kitty đáng thương ra đi, em đến làm con tin cho! ~ ~~ ~ Tôi – nhìn – thấy – giường – rồi! ~ ~~ ~ Bài đăng tiếp theo sẽ là, tắt đèn, tối đen như mực, một đêm không nói gì, suốt đêm XXXX. Ôi, bị hài hòa rồi! ~ ~Lâm Dư Hi đỡ trán thở dài.“Cậu bị anh ta công thành chiếm đất, mà không hề có sức đánh trả. Mình thấy ngày cậu bị anh ta khiêng về nhà cũng không còn xa đâu.”“Không nói nhảm với cậu nữa!”“Được rồi, không nói nhảm nữa, nói chuyện chính thì cậu càng cảm động hơn đó. Hôm nay đài truyền hình đến phỏng vấn mình, muốn mình kể chuyện giữa mình với cậu. Cậu biết người dẫn chương trình là ai không? Là Dương Gia Dung đó, nữ MC đang nổi nhất hiện nay. Chu Tử Chính muốn làm một số đặc biệt cho cậu và bác trai, gọi là Lương y, tấm lòng như cha mẹ’!”Lâm Dư Hi thật sự sửng sốt, vừa rồi anh không nhắc đến chuyện này.“Số đặc biệt này muốn thể hiện rõ tuy bác trai không phải là bác sĩ có bằng cấp chính thức, nhưng lại là một người làm nghề y thực thụ. Chao ôi, mình vừa nghe thì tim cũng mềm nhũn luôn. Anh ấy vừa bỏ tiền, vừa bỏ tấm lòng ra. Bây giờ, mình thực sự không moi được điểm xấu nào của anh chủ tịch này nữa.” Ngải Vi cảm Dư Hi nhìn tấm ảnh trên weibo, cười dịu dàng, giơ di động lên chụp búp bê heo trên giường, đăng lên weibo.“Con tin, tôi cũng có.”Năm chữ đơn giản vừa đăng lên, cô liền nhận được bình luận của Chu Tử Chính Tại sao không tôi?Thế là, bình luận lại tăng vọt.~ ~ Đây là tiết mục ngược đãi kẻ độc thân ư? ~ ~~ ~ Tôi nhìn thấy ra giường Hello Kitty nha! ~ ~Lâm Dư Hi ôm lấy búp bê heo, tự chụp một tấm. Cô nhìn ảnh chụp, trong ảnh, cô đang mỉm cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ. Cô suy tư một lúc, gửi đi “Không cho làm dơ Hello Kitty của tôi.”Rất nhanh, Chu Tử Chính trả lời tin nhắn, kèo theo một tấm ảnh anh vờ như đang hôn Hello Kitty “Báo cáo, tôi đã lau sạch nước miếng dính trên mặt nó rồi.”Lâm Dư Hi nhẹ giọng mắng một câu Vô sỉ!Cô ngửi ngửi búp bê heo con, rất rõ ràng là một con thú bông vừa mới mua không bao lâu, nhưng vẫn vương mùi hương của anh. Mặt cô từ từ nổi lên một chút ấm nóng, một chút ráng Tử Chính ôm búp bê Hello Kitty vào lòng, mềm mại, ấm áp. Anh ngửi một cái, toàn là mùi hương của cô, tràn ngập, nồng nàn. Anh nhìn tấm hình trong di động, hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cô chứa đựng ý cười, nhẹ nhàng, dịu sớm, mười mấy nhân viên công tác thống nhất mặc áo sơ mi trắng, quần đen đến bên ngoài khu dân cư nhỏ của nhà Lâm Dư Hi, nhanh chóng dựng một túp lều tuyên truyền. Căng băng rôn lên, trên đó viếtMột bác sĩ chân chính lẳng lặng hành nghề chữa bệnh 20 năm, bởi vì không có một tấm bằng mà bị phán vào tù, bạn có làm không?Một bác sĩ với tấm lòng như cha mẹ, đã giúp đỡ cho 28,356 bệnh nhân thoát khỏi bệnh đau, bởi vì không có một tấm bằng mà bị phán vào tù, bạn có làm không?Lâm Chi Hiên, Lâm Dư Hi cần chữ kí ủng hộ của bạn!Đơn giản, trực tiếp, rung động! Lúc Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến, nhìn thấy tấm băng rôn, nhịn không được thổn thức cảm thán!“28,356, thì ra ba đã từng khám cho nhiều bệnh nhân như vậy!”Chu Tử Chính lên đón “Đây là con số thống kê từ bệnh án trong phòng khám. Bác trai, sự khỏe mạnh của những bệnh nhân này đã chứng minh bác là một bác sĩ chân chính.”Lâm Chi Hiên bất đắc dĩ “Pháp luật lại không cho là vậy.”“Pháp lý cũng không qua khỏi tình người, chúng ta cứ chồng chất tình người lên trước mặt quan tòa, để cho ông ấy nhìn rõ.”“Vất vả cho cậu rồi!”Chu Tử Chính cười ấm áp “Nên làm mà.”Lâm Chi Hiên hỏi “Vậy chúng ta cần phải làm những gì?”“Chỉ ngồi trong lều, có người kí tên thì nói một tiếng cám ơn! Chỉ đơn giản vậy thôi ạ.”Không ít bà con trong khu nhìn thấy Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi, thì rối rít đi tới an ủi, kí tên, trong đó có bác Trần, chú Trịnh thím Trịnh, và các lối xóm khác sống chung 20 năm qua. Hai cha con Lâm Chi Hiên cám ơn từng người Trần đối diện với cái máy camera ở bên cạnh, tức giận nói “Tôi tên Trần Quang Hoa, năm nay 70 tuổi, tôi tìm bác sĩ Lâm Chi Hiên khám bệnh đã 20 năm rồi. Tôi mặc kệ ông ấy có bằng hay không, tôi chỉ biết ông ấy là một người bác sĩ có tay nghề chữa bệnh tốt nhất, có tâm với bệnh nhân nhất mà tôi từng gặp. Cái thân xương này của tôi đến giờ còn có thể đi được, tất cả đều nhờ vào ông ấy. Nếu như tòa án muốn phán một bác sĩ tận tâm tận sức chữa trị cho bệnh nhân như thế phải ngồi tù, chỉ vì ông ấy không có bằng cấp gì đó, thì tôi là người đầu tiên nhảy ra cản xe cảnh sát lại. Nếu xe cảnh sát muốn bắt ông ấy đi, thì phải chạy qua cái thân xương này của tôi trước đã.”Bác Trần càng nói càng kích động, nét mặt cũng ngày càng căng, ngày càng đỏ lên. Lâm Chi Hiên vội vàng vừa trấn an vừa bắt mạch cho ông ấy “Bác Trần, ông đừng lo, tôi sẽ không sao đâu. Ông bị cao huyết áp, không thể kích động quá, phải giữ sức khỏe cẩn thận.”Bác Trần kéo tay ông ra “Ông đừng bắt mạch cho tôi, nếu không sẽ bị người ta kiện ông hành nghề y không bằng cấp đó. Hôm nay, cho dù tôi phát bệnh ngay tại đây, ông cũng không được cứu. Bởi vì ông cứu sống tôi, thì sẽ bị người ta giam vào tù đấy.”Lâm Dư Hi thấy bác Trần càng ngày càng tức giận khó bình tĩnh lại, vội kêu dừng máy quay, cùng Lâm Chi Hiên an ủi ông ấy.“Bác Trần, bác còn nhớ cháu chứ?” Chu Tử Chính Trần thở hổn hển nhìn anh “Dĩ nhiên, cậu là bạn trai của Hi Hi mà.”“Vậy nên bác yên tâm, có cháu ở đây, bác trai và Hi Hi sẽ không sao đâu.” Trong ánh mắt của Chu Tử Chính tỏa ra một vẻ kiên quyết khó có thể dao Trần sững sốt một lúc, yên lòng thở phào một hơi, nhìn sang Lâm Chi Hiên “Bác sĩ Lâm, Hi Hi có một cậu bạn trai bản lãnh như thế này, tôi cũng yên tâm một chút.”Lâm Chi Hiên không thể nào thừa nhận, cũng khó mà phủ nhận, chỉ có thể mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút lúng túng và thấp bác Trần đi, Chu Tử Chính nói với Lâm Chi Hiên “Mục đích của cháu là trong vòng hai tuần lấy được 10,000 chữ kí ủng hộ hai người, vậy nên hai tuần tới, bác và Hi Hi đến đây ngồi nhiều một chút nhé, tăng cường sức thu hút. Có nóng, có mệt mỏi thì có thể lên xe RV nghỉ ngơi.”Lâm Dư Hi nhìn quanh túp lều, dù che nắng, quạt gió, thùng đá, đồ uống ướp lạnh, đủ loại thiết bị. Ven đường gần căn lều còn có hai chiết xe RV đậu ở đó, để cho mười mấy nhân viên công tác luân phiên nghỉ lại cái lều mà bản thân muốn một mình dựng lên trước đó, Lâm Dư Hi không nhịn được thầm than mình không tự lượng sức. Cô liếc trộm Chu Tử Chính một cái, anh đang thân thiện chào hỏi các bà con nhận ra anh, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng khi lần đầu tiên gặp vì cô mà tháo mặt nạ xuống, vậy phải chăng cô cũng nên thử mở cái hũ của cô ra hay không?-Truyện chỉ được đăng trên Ngải Vi đến rồi, áo sơ mi trắng, quần đen, cột đuôi ngựa, hơn nữa, mặt Dư Hi rất kinh ngạc “Cậu, để mặt mộc?”Ngải Vi lo lắng kéo vạt áo, tức tối nói “Đều là do gã Tống Thành Trạch kia đó, nói phải thống nhất trang phục, hơn nữa nhất định phải để mặt mộc, bởi vì trang điểm lên làm người khác thấy rất giả tạo. Hi Hi, vì cậu, mình không màng đến thứ gì nữa.”Lâm Dư Hi mỉm cười “Mặt mộc của cậu nhìn qua cứ như là 17 tuổi ấy.”“Thật hả?” Lâm Dư Hi nhìn Chu Tử Chính “Anh ấy gặp qua nhiều người đẹp rồi, cậu hỏi anh ấy đi.”Chu Tử Chính bị câu nói có gai này của cô quất cho một cái, anh nghiêm túc nhìn Ngải Vi tỉ mỉ, mặt đầy thành khẩn nói “Nói thật, mặt mộc của cô nhìn qua trẻ hơn lúc trang điểm một chút, nhưng lúc trang điểm lại quyến rũ hơn khi để mặt mộc một chút. Mặt mộc, trang điểm, hai kiểu đều có ý vị khác nhau, mỗi kiểu có nét đẹp riêng.”Được rồi! Một giọt nước cũng không lọt ra Vi hài lòng gật đầu “Coi như anh biết nói tiếng người.” Đột nhiên cô nhìn thấy gương mặt của cô nhân viên công tác đang phát đơn tuyên truyền, vội chạy qua đó, đánh giá tỉ mỉ “Sao cô lại trang điểm thế?”Cô nhân viên công tác ngạc nhiên “Giám đốc Tống nói trang điểm nhạt, đoan trang một chút.”Cả người Ngải Vi đều không ổn, vẻ mặt hung dữ đi đến trước mặt Tống Thành Trạch, lửa giận lên cao ba mét, vặn hỏi “Anh có ý gì hả? Tại sao kêu tôi để mặt mộc, mà bọn họ thì có thể trang điểm.”Tống Thành Trạch cười ha ha “Tôi sợ cô trang điểm rồi, người ta lại tưởng đâu là ngôi sao nữ nào đó đến đây tuyên truyền, dời sự chú ý đi mất.”Một câu nói hời hợt thản nhiên, trong nháy mắt đã thổi bay vẻ hung dữ trên mặt Ngải Vi. Chân mày của Ngải Vi hơi nhướn lên, giọng nói dịu xuống rất nhiều “Đây là sự hi sinh to lớn của tôi vì Vi Vi.”Trên mặt Tống Thành Trạch đầy vẻ không thể tin nổi “Hi sinh to lớn? Bây giờ nhìn cô cứ như 16 tuổi ấy.”Chu Tử Chính đứng cách đó không xa nhịn không được ho khan hai tiếng, kề vào tai Lâm Dư Hi “Xem ra có người còn biết nói lời nói dối tốt đẹp hơn cả em nữa đấy.”Lâm Dư Hi trừng anh một cái “Bình thường Tiểu Ngải không trang điểm thì nhất định sẽ không ra khỏi cửa. Cậu ấy rất để ý từng li từng tí trên mặt, anh làm ơn đừng kích thích cậu ấy.”“Sao tôi dám chứ? Tôi có đắc tội ai cũng không thể nào đắc tội cô bạn thân của em được. Khi nào em chạy trốn, còn trông cậy cô ấy báo tin mà!”“Rỗi hơi!” Lâm Dư Hi khẽ mắng.“Tôi thấy sắc mặt của em tốt hơn rồi, có heo con ở bên cạnh em, ngủ đặc biệt ngon phải không?”“Đó giờ tôi đều ngủ rất ngon!”“Vậy em xem xem sắc mặt của tôi tốt hay xấu?”Lại đào một cái hố cho cô nhảy vào rồi. Lâm Dư Hi nhếch nhếch khóe môi “Trước giờ anh đều là dáng vẻ này thôi.”Chu Tử Chính sờ sờ mặt “Không phải chứ! Trước kia tôi không có dục vọng gì, bây giờ thì dục vọng chưa được thỏa mãn, còn phải dựa vào con tin để chống đỡ đấy.”“Anh đủ rồi nha!”“Chỉ con tin thôi làm sao mà đủ được! Tối nay đi xem phim với tôi đi!”“Không được!” Lâm Dư Hi buột miệng.“Tại sao không được?”“Tôi có việc bận!”“Bận việc gì?”Lâm Dư Hi nghẹn lại, cô cũng không biết cô bận việc gì nữa “Không phải chuyện của anh.”“Chuyện làm em không thể đi xem phim với tôi thì là chuyện của tôi.” Chu Tử Chính lí lẽ hùng hồn.“……” Lâm Dư Hi không tiếp lời nữa, may mà có một ông chú đến kí tên, cô vội đi lên trước nói cám ơn chú Tử Chính kiên trì “8 giờ tối nay, vé đã đặt sẵn rồi đó.”Bám riết không tha, chiêu này thật là khó đối phó mà. Lúc Phương Lâm đi ra từ trung tâm mua sắm, hai người đàn ông mặc vest đen đi đến bên cạnh cô ta "Cô Phương, chủ tịch Chu có vài lời muốn nói với cô, mời bên này."Phương Lâm hết hồn, nhìn thấy chiếc xe đậu ở đằng trước không xa, và Chu Tử Chính đang ngồi trong xe, thoáng chốc tim vọt lên đến tận cổ họng. Cô ta nuốt nước miếng, bất đắc dĩ đi lên trước, ngồi lên xe."Chủ tịch Chu, có việc gì sao?" Giọng nói của Phương Lâm có chút rối loạn."Dĩ nhiên là có. Cô đã cho tôi rất nhiều chuyện phiền phức đấy."Phương Lâm hoảng hốt cười ha ha "Sao thế được chứ?""Là do lần trước tôi nói chưa được rõ ràng ư?""Lần trước anh nói quan hệ của anh với cô Lâm, thì tôi không hề tìm người điều tra bất cứ thứ gì nữa. Chẳng phải chuyện của nhà họ Trịnh đã giải quyết xong rồi đó sao?""Nhưng, cô đưa những thứ trước kia điều tra được cho luật sư Trần."Ánh mắt Phương Lâm lóe lên "Tôi không có!""Ồ?" Chu Tử Chính nhìn lướt qua cô ta một Lâm run cầm cập "Chủ tịch Chu, chuyện này tuyệt đối không phải ý của tôi, là...... là Kỳ Kỳ muốn làm như vậy."Chu Tử Chính lạnh lùng lườm cô ta "Vậy cô đi nói với Kỳ Kỳ một lần nữa, Lâm Dư Hi là người phụ nữ của tôi, ai dám chọc vào cô ấy và người nhà của cô ấy, cũng chính là chọc vào tôi, tôi sẽ khiến cho kẻ đó vô cùng hối hận. Kỳ Kỳ và Lý Thuần Nhất ly hôn, không liên quan đến Lâm Dư Hi một chút nào cả. Nếu như cô ta muốn gây rối, thì nên đi tìm Lý Thuần Nhất. Nếu cô ta đấu không lại anh ta, có thể đến tìm tôi, tôi sẽ cho cô ta ý kiến. Lần này, cô nghe rõ rồi chứ?"Phương Lâm vội vàng gật đầu không ngừng "Rõ rồi.""Lần sau mà còn những tin tức bất lợi cho Lâm Dư Hi hoặc là người nhà cô ấy mà truyền ra ngoài, thì cô phải chịu trách nhiệm hết thảy. Hiểu chưa?"Phương Lâm cuống lên "Chuyện mà Kỳ Kỳ muốn làm, tôi thật sự không cản nổi!"Chu Tử Chính hừ lạnh "Những ý kiến dỏm mà cô đưa cho Kỳ Kỳ còn ít sao?"Mặt Phương Lâm như đưa đám "Xin lỗi chủ tịch Chu, sau này tôi không dám nữa đâu. Anh tha thứ cho tôi lần này đi!""Cô có thể đi được rồi."Phương Lâm chạy trối chết xuống xe, lúc bước nhanh bỏ đi, chưa được mấy bước, giày cao gót trật một cái, chân bị trẹo Tử Chính lấy di động ra gọi điện "Thuần Nhất, tôi là Vince.""Có chuyện gì không?" "Quên nói với anh, là Phương Lâm cho thám tử tư đi điều tra chuyện ở Tô Châu, cũng do cô ta tiết lộ tin tức ra ngoài.""Anh định làm thế nào?""Phương Lâm chỉ là một con cờ, tôi đã dạy dỗ cô ta một trận, hủy bỏ một công trình của ba cô ta nữa, chắc là sau này cô ta cũng không dám giở trò nữa đâu. Chẳng qua kẻ đứng sau lưng con cờ này thì không dễ giải quyết như vậy. Anh quen thuộc với cô ta hơn, có lẽ anh có thể nói chuyện với cô ta, an ủi cô ta một chút, bảo cô ta gây rối phải tìm đúng người, đừng giẫm vào địa bàn của tôi."Lý Thuần Nhất hừ lạnh "Ngày mốt tôi kí giấy ly hôn với cô ta rồi. Giữa tôi với cô ta không có gì để nói cả.""Chuyện của anh với Kỳ Kỳ, người ngoài như tôi không có quyền nói nhiều. Nhưng Hi Hi là người của tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi. Nếu như có người không biết phân biệt phải trái trắng đen, giở trò đến trên đầu cô ấy, thì tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo nữa. Đương nhiên, nếu có người không có mắt nhìn, nhìn chằm chặp Hi Hi không buông, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó chịu không nổi.""Anh đây là đang uy hiếp tôi ư?""Thuần Nhất, anh là người thông minh, chúng ta cứ nói thẳng đi. Đời này, tôi đã xác định Lâm Dư Hi. Cô ấy, tôi cưới chắc rồi. Anh có tâm tư gì với cô ấy, thì dừng ngay tại đây thôi.""Tâm tư của tôi mà anh cũng muốn trông nom à? Anh trông nom nhiều quá rồi đấy!""Những tâm tư khác của anh, tôi mặc kệ, nhưng mảnh đất này là địa bàn của tôi. Bất cứ ai muốn giẫm vào, tôi nhất định sẽ làm cho kẻ đó hối hận! Đừng nói là tôi không cảnh cáo anh."Cuộc gọi ngắt rồi, tay của Lý Thuần Nhất siết lại thật Lâm, lại là Phương Lâm!Hơn một năm trước anh ta mới biết, bốn năm trước, chính là do chuyện tốt mà cô ta làm đã đẩy anh ta xuống vực thẳm. Lần này, nếu không phải vì vụ kiện của Lâm Dư Hi, thì anh ta còn đào không ra chuyện cô ta xuống tay với ba mình vào bốn năm Lâm, Vương Vận Kỳ, những thứ tôi đã mất đi, cả đời này cũng không bù đắp lại được. Các người cũng đừng mong được sống tốt!-Trong nhà của Ngải Vi hươ hươ trước mắt Lâm Dư Hi "Hello, hello! Đừng ngẩn ngơ mất hồn nữa, chuyện của Lý Thuần Nhất và Vương Vận Kỳ cậu đừng nghĩ nhiều. Dù sao heo con nhà cậu đã về rồi, bọn họ dám có suy nghĩ không yên phận với cậu, thì heo con nhà cậu nhất định sẽ biến thành sói cắn đứt chân của bọn họ thôi."Nét mặt của Lâm Dư Hi hơi ảm đạm "Mình chỉ chạnh lòng thôi. Hi vọng bà Trịnh ở hiền gặp lành, bước qua kiếp nạn này.""Dù sao thì với loại người như bọn họ, cả đời chúng ta cũng đừng nên qua lại. Bọn họ tạo nghiệt, chúng ta cũng không thể làm gì được, nhưng ông trời nhìn thấy đấy." Ngải Vi gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén cô "Đừng nghĩ nữa, mau ăn đi, ăn xong phải đi trang điểm tạo hình nữa.""Hơ, chút nữa mình muốn đi tiệm thuốc mua một ít đồ trước.""Cậu không khỏe à?""Không có.""Vậy mua cái gì?"Lâm Dư Hi nhìn cô ấy một cái, do dự một chút vẫn nói ra "Thuốc tránh thai."Ngải Vi gần như bị đồ ăn làm cho sặc, vỗ ngực một cái, khó khăn nuốt đồ ăn xuống, đôi mắt lóe sáng "Bị ăn rồi hả!"Gò má Lâm Dư Hi hơi đỏ lên "Bây giờ mắt của cậu giống y như mắt sói ấy."Mặt mày Ngải Vi đầy hưng phấn "Má ơi, chuyện khi nào thế? Vậy mà không kể cho mình nghe.""Chuyện này cần phải kể cho cậu nghe hả?""Sao lại không cần? Cậu hồi xuân nha! Hèn gì hôm nay nhìn cậu khang khác, đặc biệt ướt át, thì ra là được người ta tưới nước cho rồi. Nói mau, thời gian, địa điểm, nhân vật, ờ, nếu nhân vật là ai kia thì miễn nói đi.""Thì...... 5 ngày trước.""5 ngày trước? Phải ha, anh ấy vì cậu mà đi Tô Châu chạy đôn chạy đáo, cậu không trả công cho anh ấy sao mà được chứ." Ngải Vi dựa đến gần cô, nhẹ giọng hỏi, "Anh ấy, khỏe hẳn rồi chứ?""Ừ!""Ôi chao, cậu chữa khỏi cho anh ấy, rồi tiện thể ăn anh ấy luôn, thật là, một đời giai thoại nha." Tinh thần Ngải Vi phơi phới. "Câu chuyện này của cậu nên bảo đạo diễn Đỗ quay thêm một bộ phim nữa. Chủ tịch bá đạo rơi xuống rãnh nước, vịt con xấu xí cứu vớt anh ta, chủ tịch bá đạo vì trả ơn, lấy thân đền đáp, sau đó vịt con xấu xí liền hóa thiên nga, bay đến nhà anh ta nấu thịt kho cho anh ta. Thế nào, hoàn mỹ đấy chứ!"Lâm Dư Hi tức tối "Sau đó chủ tịch bá đạo ăn thịt kho nhiều quá, từ heo con biến thành heo mập.""Sau đó, thiên nga ghét bỏ anh ta, lại bay đi mất. Thì ra là một câu chuyện bi thương nha!" Ngải Vi bày ra một vẻ mặt đau buồn."Đi thôi, em gái răng hô, kỹ thuật diễn của cậu hãy phát huy tiếp ở trước mặt đạo diễn Đỗ ấy."-Lúc hai cô đi đến trường quay, thì Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch đã Vi nhìn lướt qua, kề vào tai Lâm Dư Hi "Hướng 9 giờ, có tình địch."Lâm Dư Hi nhìn sang, thì ra Chu Tử Chính đang trò chuyện với Giản Duy. Giản Duy không chỉ xinh đẹp, mà khí chất cũng rất ưu nhã, cao quý, đứng chung với Chu Tử Chính, thật sự là một phong cảnh xuất sắc."Tình địch gì hả?""Giản Duy đó! Cậu nhìn kìa, bọn họ trò chuyện vui biết mấy. Nè, Chu Tử Chính còn cười nữa kìa.""Vậy mình nên làm sao để tiêu diệt kẻ địch đây?"Ngải Vi nhướn mày "Đương nhiên là cho pháo binh đi trước." Cô ấy bước nhanh lên phía trước, chen vào giữa Giản Duy và Chu Tử Chính "Báo cáo Mr. Pig, đã đưa Mrs. Pig đến an toàn."Chu Tử Chính đi về phía Lâm Dư Hi, nắm tay cô đi qua "Liz, đây là cô Giản Duy – nữ chính của bộ phim. Cô Giản, đây là bạn gái tôi – Lâm Dư Hi, cô ấy sẽ diễn phiên bản thời niên thiếu của cô."Giản Duy và Lâm Dư Hi bắt tay nhau, Giản Duy mỉm cười "Mặt mộc mà đã xinh như vậy rồi, thật là làm cho người ta hâm mộ. Da dẻ thuộc loại mịn màng đàn hồi, tuổi trẻ tốt thật đấy!"Lâm Dư Hi cười gượng "Cô Giản quá khen rồi. Cô Giản đây mới thật sự là tài mạo song toàn, khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không thể chạm."Ngải Vi trợn mắt khinh bỉ thổi phồng đi, tâng bốc đi, dối trá đi!Tạo hình của Lâm Dư Hi rất đơn giản, chỉ thay một bộ đồ, làm tóc một chút là xong xuôi. Lớp trang điểm của Ngải Vi thì cần chút thời gian, trong lúc đợi cô ấy, Lâm Dư Hi thấy không ít cô gái ở đây hoặc có ý hoặc vô ý mà tìm Chu Tử Chính trò chuyện. Người đẹp đủ kiểu đủ loại làm cho cô nhìn đến nỗi có chút hoa cả Tử Chính thấy Lâm Dư Hi đã làm xong rồi, đi tới đánh giá cô một lượt "Tạo hình của em không khác gì lúc bình thường. Xem ra em nhất định là vai diễn để cho thợ trang điểm đỡ lo nhất trong bộ phim này đấy."Lâm Dư Hi như cười như không, trong mắt có ý khiêu khích nhè nhẹ "Đúng đó, những vai diễn khiến cho thợ trang điểm lo lắng đều vây quanh anh hết rồi."Chu Tử Chính sửng sốt, hiểu ra, lại buồn cười lướt đến bên tai cô "Ghen hả?""Em không rỗi hơi vậy đâu.""Nếu không vậy đi, em cũng làm một dấu đỏ trên cổ anh, tuyên bố em đã chiếm địa bàn này rồi.""Nhàm chán."Chu Tử Chính vẫy tay với một phóng viên đang ở đây "Kiệt, qua đây một chút."Cậu Kiệt nhanh chóng chạy sang "Chu công tử, có chuyện gì dặn dò ư?"Chu Tử Chính ôm eo Lâm Dư Hi "Chụp giúp tôi với vợ tôi một tấm."Cậu Kiệt cười "Được ạ?!" Anh ta cầm máy chụp hình lên, bấm mấy tiếng tách tách."Nhớ nha, chọn tấm đẹp nhất ngày mai đăng lên.""Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."Sau đó, Ngải Vi đi ra, một hàm răng hô, quả thật là không thể chói mắt hơn được nữa. Sau đó, Tống Thành Trạch đang uống nước phun hết cả ngụm nước ra, cái miệng run rẩy đang ngăn lại ý muốn bật cười điên cuồng đang dâng lên mãnh liệt một cách khó Tử Chính và Lâm Dư Hi nhìn thấy, đều không nhịn được mà bật cười. Nếu không phải đạo diễn Đỗ có thù với cô ấy, thì chính là thợ trang điểm hận cô ấy, một người đẹp xinh xắn như vậy, lại bị biến thành xấu xí sống động đến Vi nheo mắt lại "Cười đi, mấy người cứ cười đi. Vì nam thần, tôi tình nguyện chịu đựng sự đả kích và cười nhạo vô tình của các người."Lâm Dư Hi bước lên trước, ôm vai cô ấy, cười đến cả người run rẩy "Vince, mau chụp hình giúp em. Khó có được một ngày em đẹp hơn cậu ấy."Tách tách mấy miếng, Chu Tử Chính giơ di động lên, khen ngợi "Hai người căn bản chính là Hoàng Phi Hồng và Tô Răng Hô phiên bản nữ."Ngải Vi cầm di động xem tỉ mỉ, chau mày "Cái mặt này này căn bản nhìn không ra là mình. Không được, mình phải đi bám đạo diễn Đỗ, bảo chị ấy trả lại gương mặt thật của mình ở trong phim. Một giây thôi cũng được!"Chu Tử Chính gật đầu tán thành "Chúc em may mắn!"Câu này, Ngải Vi nghe vào thì giống như là đừng đi đụng vào tường hình xong, Lâm Dư Hi và Ngải Vi ở lại quay thử, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch thì về công ty. Trước khi đi, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cho Lâm Dư Hi một cái Goodbye Kiss kiểu Pháp. Cả đám bươm bướm trang điểm lộng lẫy kia chỉ có thể tức tối, ấm ức mà giải Vi nhìn Lâm Dư Hi, hài lòng gật đầu "Heo con nhà cậu không tệ."Mặt Lâm Dư Hi nóng lên "Mình không quen huênh hoang thế này.""Phải khoe yêu thương huênh hoang như vậy để chọc mù mấy đôi mắt chó không biết tốt xấu kia chứ. Nhưng mà cậu cũng phải trông chừng chặt chẽ một chút đấy, bây giờ anh ta đang trỗi dậy trở lại, nhiều ong bướm dính lấy anh ta như thế, anh ta ngăn được một lần, hai lần, mười lần, vậy một trăm lần thì sao?"Lâm Dư Hi hờ hững "Mình trông chừng thế nào, một tiếng kiểm tra một lần à? Tiểu Ngải, trong tình cảm, nếu mất đi sự tin tưởng, thì sẽ không đi tiếp được nữa."Ngải Vi vội giải thích "Mình không phải kêu cậu không tin anh ta, mà là để ý nhiều một chút thôi.""Trước kia có nghe qua một câu chuyện, có một bà vợ luôn nghi ngờ chồng mình ngoại tình, sau đó điều tra đủ kiểu, tra hỏi đủ kiểu, không tin tưởng đủ kiểu, làm đến nỗi người chồng về đến nhà giống như là đang chịu phạt vậy. Kết quả là ông chồng chịu không nổi nữa, đi ngoại tình thật, cuối cùng bà vợ đó cũng đã chứng minh mình đúng rồi.""Đó là vì ông chồng kia đã không cho vợ mình có đủ lòng tin.""Có lẽ vậy! Chuyện giữa bọn họ chỉ có họ mới hiểu. Trước kia, lúc mình là Vince chưa ở bên nhau, cũng từng rất lưỡng lự, thân phận địa vị của anh ấy rất rõ ràng là sẽ hấp dẫn rất nhiều phụ nữ phiền phức. Chẳng qua nếu đã quyết định ở bên anh ấy, thì mình chọn tin tưởng anh ấy, cùng anh ấy vui vẻ trải qua mỗi ngày. Nếu như vì một tương lai chưa biết được mà ảnh hưởng đến hiện tại, vậy thì uổng phí hiện tại rồi."Ngải Vi có chút ngượng ngập "Mình cảm thấy mấy bạn trai trước của mình, có một số là cặn bã thật, một số thì bỏ chạy là vì mình giống như bà vợ mà cậu kể đó, bị mình ép chạy đi mất."Lâm Dư Hi ôm vai cô ấy "Vậy thì sau này cậu đừng mở mắt to quá, dùng trái tim cảm nhận đi."Ngải Vi dựa vào vai cô "Cậu tốt thật! Nếu mình là đàn ông thì mình cũng yêu cậu."Lâm Dư Hi cười "Cậu với anh Trạch thế nào rồi.""Chẳng thế nào cả, thì mỗi ngày nhắn tin trêu chọc nhau, giống anh em vậy. Mình thấy anh ta chắc chắn không có ý với mình đâu, không thể thành tình nhân, thì thành anh em huynh đệ cũng không tồi.""Tốt. Chuyện tình cảm cứ từ từ. Vince quen biết nhiều, mình bảo anh ấy giới thiệu giúp cậu.""Đừng! Mấy người anh em công tử của anh ta mình không có bản lãnh khống chế. Mình vẫn nên tìm mấy người bình thường thôi, chỉ cần không bắt cá hai tay, thương mình, vậy là được rồi."Ngải Vi đeo hàm răng hô vào, quả nhiên hào quang của nữ vương đã nhạt đi. Hoặc là, về với chốn phàm trần rồi, mới có thể tìm được hạnh phúc ở nhân Tử Chính bước vào cửa nhà, liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn. Anh bỏ cặp công văn xuống, cởi áo khoác âu phục ra, bước nhanh vào phòng ôm lấy cô từ phía sau "Vợ ơi, tối nay ăn gì thế?""Thịt kho."Chu Tử Chính hôn lên mặt cô một cái "Biết tối nay phải làm việc hao thể lực, nên đặc biệt nấu thịt kho bổ sung thể lực cho anh phải không?"Lâm Dư Hi trừng anh một cái "Tối nay không được."Chu Tử Chính nhíu mày "Đã 5 ngày rồi, bà dì cả vẫn chưa đi à?"Lần trước, sau khi trở về từ bãi biển, lúc Chu Tử Chính vô cùng hào hứng kéo Lâm Dư Hi lên giường, thì bi thương phát hiện bà dì cả đã nhanh chân đến trước. Sau khi Chu Tử Chính bị sét đánh giữa trời quang, chỉ có thể mặt dày mày dạn bắt Lâm Dư Hi dùng tay và miệng giúp anh giải phóng một lần, sau đó thì lặng lẽ tính ngày, một ngày, hai ngày, ba ngày...... Mẹ nó, sau mà ngày tháng trôi qua chậm thế này? Thật đúng là, một ngày như một Dư Hi không để ý đến anh, Chu Tử Chính giở trò xấu vươn tay ra "Anh không tin, kiểm tra một chút đã."Lâm Dư Hi kinh hãi kêu một tiếng, vung cái xẻng lật "Chu Tử Chính!"Chu Tử Chính nhảy ra như một chú khỉ, vô cùng đắc ý cười nói "Kiểm tra đã xong, tối nay có thể mở tiệc." Trước khi đi còn không biết xấu hổ mà liếm môi nhìn Lâm Dư tim của Lâm Dư Hi tăng nhanh, biểu cảm đó của anh, là bước dạo đầu khi biến thành Tử Chính lên phòng, nghe thấy di động rung trong túi xách của Lâm Dư Hi. Anh lấy di động ra, là Ngải Vi gọi đến, sau đó nhìn thấy một hộp thuốc trong túi – TRÁNH – THAI?!Chu Tử Chính nhìn chằm chằm hộp thuốc, tinh thần không khỏi có chút hoảng hốt. Quả thật tuổi của anh không còn nhỏ nữa, nên có một đứa con rồi. Nhưng, mới vừa chính thức ở bên nhau thôi, chưa hưởng thụ đủ thì bị đứa bé trong bụng trói tay trói chân, cũng đủ bực bội Tử Chính chống cằm, con ngươi đảo không tránh, đây là một vấn đề! Một nam một nữ bò ra khỏi xe, vệ sĩ mở cốp sau xe ra, xác định bên trong không còn người nào nữa, Chu Tử Chính tìm được túi xách của Lâm Dư Hi ở trong xe, bông tai GPS của cô thì ở trong túi xách. Đôi nam nữ kia run run nói bọn họ chỉ trộm đồ thôi, chứ không bắt cóc người. Ngay lúc này, di động của Chu Tử Chính vang lên. "Anh định bỏ em đi rồi cưới vợ nhỏ đó hả?" Lâm Dư Hi đứng đợi ở bãi đậu xe một lúc lâu vẫn không thấy bóng người, nên đã quyết định trở vào nhà thờ Hồi giáo tìm người mượn di động. Chẳng qua là muốn gọi điện thoại đường dài, nên hỏi hết mười mấy người, cuối cùng mới mượn được. Chu Tử Chính như trút được gánh nặng "Vợ, em ở đâu thế?" "Em không có di động, không có tiền, không có xe, chồng thì bỏ em lại rồi, em đang ngây ngốc đứng đợi ở nhà thờ xem có ai chịu mang em về nhà hay không đây." "Em đừng đi đâu cả, đứng ở đại điện chờ anh." Lúc Chu Tử Chính mệt mỏi bụi bặm chạy về, thì Lâm Dư Hi đang thưởng thức đèn treo bằng thủy tinh tuyệt đẹp ở trong đại điện, anh dang hai tay ôm chầm cô, thở sâu một hơi "Hù chết anh rồi." "Sao thế?" "Anh tưởng em bị bắt đi mất." "Bị bắt? Lúc em đi thay đồ thì bụng hơi đau nên đã đi vệ sinh, sau khi đi ra thì không tìm được anh. Muốn đi gọi điện cho anh, nhưng lại không thấy chìa khóa của tủ bảo hiểm đâu nữa." Chu Tử Chính cười tự giễu, hay cho một màn hiểu lầm. Người của cô còn chưa ra ngoài, nhưng túi thì bị trộm mất, GPS nằm trong túi xách khiến anh nghĩ rằng cô lại bị bắt cóc nữa. Xem ra di chứng sau khi bị bắt cóc làm cho anh có chút phản ứng hơi quá. "Không có gì, một phen hú vía thôi." Lâm Dư Hi cười nói "Em còn tưởng đâu anh lại đi tạo niềm vui bất ngờ gì cho em nữa chứ." - "Freeze!" Lúc Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi ra khỏi nhà thờ Hồi giáo đi đến bãi đậu xe, thì bị một đám cảnh sát mặc áo chống đạn giơ súng lên bao vây. Thì ra ba chiếc xe của Chu Tử Chính và các vệ sĩ phóng nhanh trên đường, cộng thêm cố ý đụng xe đã làm kinh động đến cảnh sát Dubai, hơn nữa nhóm vệ sĩ có súng tuy chỉ là súng điện, dây thần kinh của cảnh sát bỗng chốc căng lên, coi bọn họ như phần tử khủng bố khả nghi, rồi phối cả bộ trang bị chống khủng bố ra sân bắt họ. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi bị đeo còng tay đưa lên xe cảnh sát. Lúc đi du lịch trăng mật bị coi như phần tử khủng bố, rồi bị bắt đến đồn cảnh sát, đây thật sự là một "niềm vui bất ngờ" cực kỳ lớn nha. Chu Tử Chính áy náy nhìn Lâm Dư Hi "Vợ, sorry!" "Cũng đâu phải lần đầu tiên em ngồi xe cảnh sát." Lần này thật sự rất là khác đó, có được không hả! Tâm trạng của Chu Tử Chính rất chán nản, nhìn sang một đám cảnh sát mặt mày nghiêm túc ở trong xe "Hi vọng đến đồn cảnh sát giải thích một chút, thì họ sẽ thả chúng ta ra." Vậy mà sau khi đến đồn cảnh sát, hai người bị đưa đến phòng tra hỏi khác nhau, tra hỏi nghiêm ngặt, Chu Tử Chính thì lại càng vừa tức mà vừa túng, bị bọn họ lột sạch xét người. Mẹ nó, lột sạch trước mặt phụ nữ thì không sao, lột sạch trước mặt một đám đàn ông râu ria thật là con mẹ nó mất mặt mà. Ngải Vi nhíu mày “Anh ta là bạn trai tin đồn của cậu, ngoài ra còn là một anh chàng cực kỳ lăng nhăng nữa, sao hả, cậu muốn hãm hại mình à?”“Nếu như mình nói anh ta không phải là đàn ông chơi bời thì sao?”“Vậy một đám bạn gái cũ của anh ta là cái giống gì?”“Bia đỡ đạn!”Ngải Vi kinh ngạc “Không phải anh ta chơi bời dữ quá, dính bệnh tình dục, nên mới tìm cậu để chữa đó chứ?”“Không phải! Tin mình đi, anh ta rất coi trọng tình nghĩa.”“Vậy, bệnh của anh ta?”“Sẽ khỏe lại thôi. Đặc biệt là, nếu như gặp được người phụ nữ anh ta yêu, thì càng mau khỏi hơn.”Ngải Vi khó hiểu nhìn Lâm Dư Hi “Bạn trai tin đồn trọng tình trọng nghĩa như vậy, sao cậu lại không cần?”“Bọn mình không cùng một thế giới.”“Vậy anh ta với mình thì cùng một thế giới à?”“Phải!” Tuy nhà giàu cũng có chia cao thấp, nhưng nhà giàu siêu cấp của Chu Tử Chính với nhà giàu sơ cấp của nhà Ngải Vi cũng coi như là môn đăng hộ đối Vi nheo mắt lại, liếc cô “Vậy mình với cậu là quan hệ gì?”“Thực ra mình với cậu cũng không cùng một thế giới, chỉ là không biết tại sao tiên nữ như cậu cứ thích đến chốn nhân gian này ăn chực uống chùa.”“Hứ!”“Dù sao tối mai cậu cũng đi ăn cơm với anh ta, cứ trò chuyện nhiều một chút.”Ngải Vi chống cằm, tròng mắt đảo một vòng “Chu Tử Chính à? Mình thật sự chưa từng cân nhắc tới anh ta đấy.”Lâm Dư Hi vỗ vai cô ấy “Cân nhắc cho kỹ vào! Mình đi nấu canh óc heo cho cậu.”“Cậu nấu thật hả?” Ngải Vi chu miệng kêu giờ, Chu Tử Chính đến nhà hàng đúng giờ, 701 phút Ngải Vi ung dung bước vào.“Hi!” Ngải Vi cười tươi như hoa.“Hi!” Chu Tử Chính mỉm cười nhìn lại, “Liz đâu?”“Cậu ấy nói có bệnh nhân, nên đến trễ một chút.”“À! Được, uống chút gì trước nhé?”“Cho một ly, nước cam!” Ngải Vi nhớ đến cảnh cáo của Lâm Dư Hi không được uống rượu!“Ồ?” Giọng hơi lên cao, “Không uống một ly champagne à?”Ngải Vi vuốt vuốt tóc “Không cần đâu, thực ra tôi không thích uống rượu lắm.” Câu này nói rất lưu loát, bản thân Ngải Vi cũng tin là thật luôn người cứ thế tán gẫu nửa tiếng đồng hồ, Chu Tử Chính có chút mất kiên nhẫn “Sao Liz còn chưa đến nữa?”“Ồ, để tôi gọi cho cậu ấy.”Ngải Vi lấy di động ra bấm số của Lâm Dư Hi “Hi Hi, cậu đang ở đâu vậy? Tụi mình đều đói muốn chết rồi này.”“Gì hả? Sao rồi?! Ôi chao, cái bụng của cậu đúng là tệ thật, nếu bị tiêu chảy thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Ăn chút cháo nhé, ngoan!”Nét mặt của Chu Tử Chính dần dần trầm xuống, khóe miệng lạnh lùng run lên Lâm Dư Hi, vậy mà em lại nối dây tơ hồng cho bạn em? Nối qua tơ hồng của tôi ư?“Sao vậy, Liz không khỏe sao?”“Phải đó! Chắc là lúc chiều ăn hỏng cái bụng rồi. Nên tôi đã kêu cậu ấy về nhà nấu chút cháo, đừng đến đây ăn thịt ăn cá nữa.” Ngải Vi nói, thuận tiện giơ tay gọi nhân viên phục vụ đến, “Có thể lên món rồi.”Ngải Vi chống cằm nhìn Chu Tử Chính, trong mắt có ánh sáng lấp lánh “Anh vừa nói lần đầu tiên nhảy dù ở Mỹ đó, như thế nào vậy?”“Nhảy không thành, gió lớn quá.”“Gió lớn thì không nhảy được hả?”“Gió lớn sẽ thổi dù hạ xuống biển.”“Ồ, vậy lần đầu tiên đã thất bại rồi.”“Tôi thất bại một lần, tuyệt đối sẽ không thất bại lần thứ hai đâu!” Chu Tử Chính cười với vẻ đầy ẩn ý, “Ngại quá, tôi vào phòng vệ sinh một chút.” Chu Tử Chính bước nhanh bỏ đi, vừa đi vừa gọi điện thoại “Trạch, lập tức tới nhà hàng XX, ăn bữa cơm với Ngải Vi.”Chu Tử Chính lên xe, bàn tay cầm tay lái siết chặt “Lâm Dư Hi, em cho rằng em có thể chạy thoát khỏi tay tôi sao?”Brừm, xe khởi động, phóng như bay về phía Dư Hi về đến nhà, thay bộ đồ Hello Kitty màu hồng mặc ở nhà vào. Tối nay Lâm Chi Hiên có hẹn đánh bài, cô cũng không muốn nấu cái gì, nên làm một gói mì, lấy đồ ăn còn dư từ chiều ra, ngồi trước ti vi, xem phim hay bầu bạn với mì phim “Người đến từ ánh trăng” rất nổi, Lâm Dư Hi buồn chán coi hết mấy tập. Nam chính là người ngoài hành tinh, ừm, khá đẹp trai đấy, còn biết siêu năng lực nữa. Haiz, sao nữ chính đều ngu ngơ thế này. Ôi dào, chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ngốc sao, vậy, phải chăng không nên bổ não cho Ngải Vi nhỉ?Lâm Dư Hi tự mình vui vẻ thoải mái bật cười.“Ding dong!” Chuông cửa vang không mang theo chìa khóa à?Lâm Dư Hi mang đôi dép lê màu hồng đi mở cửa “Ba, sao hôm nay về sớm vậy?”Sau đó, cô ngây ra rồi. Chu Tử Chính đứng ngoài cửa, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt của anh, làm người ta hơi khiếp sợ.“Ô, chỉ có một mình em ở nhà? Vậy thì tốt qua.” Chu Tử Chính hời hợt nói, đẩy cửa đi Dư Hi hoàn hồn lại “Anh, sao lại…...”Chu Tử Chính nhìn quanh căn nhà của Lâm Dư Hi, liếc thấy mì gói và đồ ăn thừa trên bàn trà “Tiêu chảy mà còn ăn mì gói nữa?”“Ơ, thì mệt rồi, không muốn nấu, tùy tiện ăn một chút thôi.”Chu Tử Chính xoay người, đánh giá bộ đồ mặc ở nhà của cô từ trên xuống dưới “Màu hồng à? Tôi đã nói em rất thú vị từ sớm rồi, bây giờ nhìn em giống như là một cô công chúa muốn làm phù thủy vậy.”“……Anh có chuyện gì sao?”“Tôi cũng coi như là đã giúp bạn của em một việc lớn, ngay cả một bữa cơm em cũng không mời tôi ăn hả?” Chu Tử Chính khóa chặt ánh mắt của cô, giữa hai hàng chân mày nổi lên một cơn giận nhè mắt Lâm Dư Hi lóe lên chút chột dạ “Chẳng phải tối này Ngải Vi mời anh ăn cơm sao?”“Tôi giúp cho bạn của Lâm Dư Hi, nếu không phải vì em, tôi hoàn toàn không biết cô ta.” Chu Tử Chính bước chậm về phía cô, Lâm Dư Hi không kiềm được mà lui về phía sau.“Sao hả, em làm bác sĩ lâu quá, muốn đổi nghề làm bà mai à? Nếu là vậy, công việc điều tra lý lịch của em cũng tệ quá đấy. Tôi thích kiểu người nào, em đã điều tra rõ ràng rồi sao?”Lâm Dư Hi lui về xong một bước lại một bước “Chỉ là ăn cơm thôi mà. Tôi, tôi thật tình có chút không thoải mái, mới không đến được……” “Phịch” cô đụng vào tường rồi, không còn đường để lui nữa, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn anh ngày càng ép tới gần. Thế là cô muốn quay người vào phòng bếp, cánh tay của Chu Tử Chính vươn ra, cản đường đi của cô nó, đây chính là dồn vào tường trong truyền thuyết à? Hình như Lâm Dư Hi nghe thấy nhịp tim đập thình thịch, thình thịch của môi của Chu Tử Chính hơi cong lên, trong mắt chứa nét cười xấu xa “Em sợ cái gì? Em biết rõ tôi không thể làm gì với em mà.”“Tôi là bác sĩ của anh, xin anh tôn trọng một chút!” Vẻ mặt của Lâm Dư Hi trầm xuống, che giấu đi nỗi bối rối trong Tử Chính cười nói “Em ăn mặc thế này, nói câu như vậy, không có một chút sức thuyết phục nào hết.” Ánh mắt của anh liếc xuống dưới một cái, từ cổ áo rộng rãi của cô, nhìn thấy được nét xuân sắc. Khoảnh khắc đó, cơ thể của anh cứng lại, trái cổ run phút Lâm Dư Hi nhận ra, nét mặt chợt thay đổi. Một tay cô che cổ áo lại, buồn bực than thầm Sao hôm nay lại không mặc áo lót chứ?“Anh, anh có thể tránh ra không?” Lâm Dư Hi thẹn quá hóa Tử Chính buông tay ra “Xin lỗi, không phải cố ý nhìn đâu.”Lâm Dư Hi bước nhanh về phòng, mặc một cái áo khoác vào, cài nút lên đến tận cổ.“Phòng của em có vẻ mơ mộng thật đấy.” Chu Tử Chính đi đến bên ngoài cửa phòng. Trên vách tường màu trắng gạo dán hình cây và hoa cỏ ảo diệu; ra giường màu hồng, chăn mền hoạt hình búp bê Hello Kitty. Trên tủ áo màu trắng gạo, dán hình Lương Triều Vĩ và TFBoys. Căn phòng nhỏ hẹp đơn giản, đâu đâu cũng là hương vị nhẹ nhàng của cô, nhàn nhạt, thoải Dư Hi tức giận “Chu Tử Chính!” cô ra khỏi phòng, đóng cửa cái “rầm”.“Em thích Lương Triều Vĩ, TFBoys với Hello Kitty à? Quãng thưởng thức rộng ghê!”“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”“Muốn ăn cơm, tôi đói rồi.”“……Chỗ tôi không có đồ ăn.”“Chỗ em có phòng bếp mà, tôi nấu!” Chu Tử Chính xăn tay áo Chu Tử Chính bình tĩnh tự nhiên đi vào phòng bếp, đột nhiên trong đầu Lâm Dư Hi không vét được một câu từ chối Tử Chính mở tủ lạnh ra, chỉ có một chút rau cải và trái cây, không có thịt. Anh lục tới lục lui “Có rồi, sủi cảo Bến Tàu nè, ăn cái này đi!” Chu Tử Chính lấy sủi cảo và rau cải Dư Hi thỏa hiệp “Để tôi làm cho!”“Chẳng phải em mệt à?”“Bây giờ tôi không mệt nữa. Anh ra ngoài ngồi một chút đi.” Chu Tử Chính nhìn cô một cái, để đồ xuống “Cũng được!” Chỉ là, anh không đi ra phòng bếp, mà đứng bên cạnh bếp Dư Hi ngơ ra hai giây “Anh ra sô pha ngồi đi!”“Tôi phải giám sát! Sợ em trách tôi nhìn lén em, rồi bỏ độc vào trong sủi cảo mất.”“……”“Tôi thừa nhận là tôi đã nhìn thấy rồi, hơn nữa tôi rất tình nguyện chịu trách nhiệm.”“……”Lâm Dư Hi thật tình thua cho sự vô sỉ không biên giới của Chu Tử Chính “Tôi rất có tránh nhiệm mà nói cho anh biết, chỗ này không thích hợp với anh!”Khóe miệng Chu Tử Chính cong lên nét cười đã có tính toán sẵn “Tôi cũng rất có trách nhiệu mà nói cho em biết, tôi đã để ý rồi, thì sẽ không bao giờ buông tay.”Lâm Dư Hi lại thua một lần nữa! Cô bật lửa lên, nấu nước, rửa rau, không nhìn đến sự tồn tại của anh nữa. May mà, sủi cảo làm sẵn không cần nấu mấy phút thì đã xong rồi.“Ăn được rồi.” Ăn xong thì đi mau đi, đừng để ba gặp Tử Chính nhìn sủi cảo nóng hổi “Nóng quá, để nguội một chút.” Anh ngồi trên sô pha, nhìn thấy nữ chính say rượu đang quyến rũ nam chính trên ti vi, “Em cũng thích xem phim này à?”“Tùy tiện xem đại thôi! Anh thích xem chương trình gì thì tự đổi đi.” Lâm Dư Hi cũng nhìn sủi cảo một cái, “Sủi cảo ăn lúc nóng mới ngon.”Chu Tử Chính ung dung thong thả gắp một viên sủi cảo lên, cắn một miếng “Ừm, mùi vị sủi cảo hôm nay đặc biệt ngon.”Đột nhiên Lâm Dư Hi nhớ tới Ngải Vi “Anh đi rồi, cứ thế để lại một mình Ngải Vi ở nhà hàng à?”“Tôi tìm cậu Trạch đến ngồi chung với cô ấy rồi. Cậu Trạch cũng độc thân, cũng muốn tìm vợ, rất xứng đôi.”Sau đó, Ngải Vi gọi điện thoại đến, Lâm Dư Hi hít sâu một hơi, bắt máy “A lô!”“Chu Tử Chính quăng mình ở lại đi mất rồi, tìm một cấp dưới gì gì đó của anh ta đến ăn cơm với mình. Tên kia ngoài mặt thì ăn nói ngọt xớt, nhưng mà giỏi âm thầm hại người nhất đấy.”“Anh ta tên là Tống Thành Trạch, chuyện của cậu nhờ anh ta mới có thể giải quyết nhanh như vậy được đó. Cậu nên cám ơn anh ta mới đúng!”“Đừng nói anh ta nữa. Nói trọng điểm đi! Vậy Chu Tử Chính thì sao, không có chút phong độ nào. Anh ta có ý gì chứ? Nửa tiếng trước còn trò chuyện rất tốt, vừa nói cậu không tới nữa, thì nét mặt của anh ta thay đổi liền, sau đó không nói tiếng nào chuồn mất tiêu. Cậu đừng nói là anh ta không có ý với cậu nữa nhé, cho dù đầu mình là óc heo cộng thêm một biển nước Thái Bình Dương thì cũng nghĩ ra được, người mà người ta muốn cua là cậu!” Giọng nói tức giận đùng đùng của Ngải Vi xuyên qua điện thoại, vang vọng trong phòng. “Cậu chuyển lời cho anh ta ấy, nếu anh ta muốn cua cậu thì phải nói tiếng xin lỗi với mình! Nếu không mình nhất định làm cho anh ta cua không thành.”Đột nhiên di động của Lâm Dư Hi bị giật đi. Chu Tử Chính trịnh trọng nói “Cô Ngải Vi, thật xin lỗi! Tôi cũng đột nhiên bị đau bụng, nên mới chạy đến nhà của Hi Hi để giải quyết tiêu chảy.”“……”“Ngày mai tôi sẽ tặng 100 đóa hoa đồng để tỏ ý xin lỗi chân thành nhất của tôi.”“……”“Hi Hi vừa mới nấu sủi cảo cho tôi, tôi phải ăn lúc còn nóng. Lần sau nói tiếp nhé!”“……”Điện thoại ngắt mất Dư Hi ngây ra một hồi lâu, rồi mới xoa xoa chỗ đau nhức giữa hai hàng chân mày. Chuyện đã đến nước này, có một số việc không thể giả ngu được nữa, phải nói cho rõ ràng.“Anh Chu, tôi hi vọng anh hiểu, tôi với anh chỉ là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân thôi.”“Cho tới bây giờ, đúng là như vậy.”“Sau này cũng vậy!”“Tôi sẽ làm cho em đổi ý.” Chu Tử Chính lại ăn một viên sủi cảo.“Không thể nào!”“Em có biết Impossible, thêm một dấu phết, thì sẽ thành I’m Possible đấy.”“Anh Chu, bệnh của anh sẽ tốt lên thôi. Sau khi khỏe rồi, thì anh sẽ có rất nhiều sự lựa chọn!”Chu Tử Chính nhìn cô “Tại sao tôi không thể chọn em?”“Chúng ta không hợp.”“Chỗ nào không hợp?”“Chỗ nào cũng không hợp!”“Tôi không nghĩ như vậy.”Lâm Dư Hi cắn mối “Tình yêu có thể không có giới hạn, nhưng hôn nhân không thể! Tôi chơi không nổi!”Đột nhiên Chu Tử Chính bị nước nóng trong sủi cảo làm phỏng một chút, anh đặt đũa xuống, đi đến trước mặt Lâm Dư Hi, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô “Tôi cũng chơi không nổi!” Sắc mặt Phong ngày càng tối lại, bây giờ là tình huống gì đây? Hắn ghì chặt Phong trên người còn ngửi tóc của anh...Phong rùng mình, Đằng đưa tay lên nắm cằm Phong, Phong thuận thế né rồi cắn thật mạnh vào bàn tay đó, Đằng đau điếng đẩy Phong ra.... - Đúng là không nghe lời mà - vừa nói Đằng vừa ngậm chỗ bị Phong cắn đến bật máu trên tay mình Phong tức giận cau chặt mày nhìn Đằng đang nhởn nhơ làm lơ trước thái độ của anh - Này? Đừng nói là anh có hứng thú với con trai đấy? - Phong nói bằng giọng giễu cợt cố chọc tức Đằng nhưng vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn Đằng bật cười đáp - Thật ra tôi thẳng cho đến khi gặp em, đúng như người khác nói chẳng ai có thể xác định được giới tính thật của mình cho đến khi gặp được nửa kia Phong há hốc mồm bất ngờ nhìn Đằng quan sát xem hắn có đùa hay không nhưng Đằng nói quá nghiêm túc, trong ngữ điệu và nét mặt của anh không có phần giả tạo nào cả...như định hình được điều gì đó, Phong chạy nhanh đến cửa gỗ to lớn kia vặn cửa *cạch cạch cạch cạch* " Chết tiệt! Sao không mở được rõ ràng là lúc nãy mình đi vào không có khóa!!" - Đúng là chả nghe lời gì cả, em nghĩ nơi này có thể vào là vào ra là ra sao T-i-ể-u-P-h-o-n-g? - Anh định làm gì? Giết người diệt khẩu sao? Anh không sợ báo ứng à, mở cửa ra ngay! Nghe con mèo nhỏ hăm dọa và xòe vuốt trước mặt, Đằng vẫn thản nhiên cười cười lấy điện thoại trên bàn làm việc của mình gọi cho ai đó - Alo, hôm nay tôi không tiếp ai hết, dời hết lịch trình vào ngày mai, không có lệnh của tôi không ai được phép lên phòng - Nói xong Đằng cúp máy trước con mắt mở to của Phong Cảm thấy con người trước mắt quá vô sỉ sao có thể mặt dày như thế được, Phong càng nghĩ càng tức anh còn chẳng biết ở anh có gì mà khiến cho Đằng cứ mãi bám theo nên tức giận hỏi - Rốt cuộc anh năm lần bảy lượt gài tôi như vậy là muốn gì ở tôi? - Tôi muốn gì em còn không biết sao? "Tôi không biết mới hỏi anh giờ anh còn hỏi ngược lại tôi à? Có bị ngốc không thế?" - Muốn gì thì nói đi, tôi đáp ứng điều kiện nhưng anh phải trả anh trai của tôi cho tôi! - Tôi sợ điều kiện của tôi em đáp ứng không nổi - nói rồi cười cười nhìn Phong với ánh mắt hi vọng Phong cảm thấy ánh mắt đó thoáng nhẹ rùng mình, nuốt nước miếng nói - Anh cứ nói đi, chỉ cần anh trai tôi an toàn - Được thôi, làm người yêu tôi dọn về nhà sống chung với tôi, còn nữa phải công khai với mọi người em là của tôi...thế nào? - Không được điều thứ 1 anh và tôi là con trai mà tôi còn là thẳng tôi cũng không yêu gì anh,điều thứ 2 tôi cũng đã có người trong lòng và điều thứ 3 muốn tôi sống chung với anh? Nằm mơ đi - Được thôi, thế thì tôi không đảm bảo anh trai em đâu - nói rồi nghiêng đầu nhìn Phong cười cười - Anh! - Đó là điều kiện của tôi nếu tiểu Phong không muốn thì có thể về được rồi - Tôi chỉ muốn tôi và anh tôi sống cuộc sống giản đơn, tôi không truy cứu việc tại sao các người năm xưa lại giết gia đình tôi, hi vọng anh đừng có giận cá chém thớt đổ lỗi hết lên đầu hai anh em chúng tôi! Nghe đến đây, Đằng thoáng vẻ nghi hoặc rồi lại lắc đầu nhẹ nhìn thẳng vào mắt Phong trân thành - Nói về món nợ năm đó cái chết của gia tộc em cũng không đủ bù đắp cho tuổi thơ của anh đâu..huống hồ bây giờ em còn đòi điều kiện tha cho anh của em thì quá hời cho em đó tiểu Phong Phong cắn môi, nhíu chặt mày suy nghĩ, cuối cùng gia đình mình nợ hắn thứ gì mà ảnh hưởng hắn đến thế? Nếu đồng ý điều kiện của hắn e rằng sau này không thể tránh khỏi không liên quan nhưng đây là cách duy nhất có thể cứu anh trai... - Tôi chấp nhận yêu cầu của anh với điều kiện không sống chung với không công khai ! - Không công khai thì được nhưng sống chung quan trọng lắm đó tiểu Phong à~ - Tôi không hiểu sao có rất nhiều người thích anh mà anh không chọn cứ phải quấn lấy tôi như thế? - Đừng dài dòng nữa, điều kiện của tôi như thế nếu không đồng ý, mời em về Phong cắn chặt môi, nhíu mày khó chịu - Được thôi nhưng đừng công khai! Nghe được đáp án mình mong chờ Đằng cười cười nghiêng đầu - Tốt! Về thu dọn đồ đạc của em đi, anh sẽ cho người đến đón - Còn anh tôi? - Đừng lo anh sẽ sắp xếp người cho cậu ấy về nhà em -Bước đi thẫn thờ dưới cái nắng gắt của buổi trưa, Phong vừa đi vừa thở dài ngẫm nghĩ đến chuỗi cuộc sống đầy đau khổ sau này mà không khẽ rùng mình...sống chung với tên đồng tính luyến ái như hắn chắc có ngày mình bị bẻ cong mất...phải giữ cái đầu lạnh mới được Cuối cùng cũng lết đôi chân ngắn về đến nhà, vừa mở cửa ra Thiên Minh lao đến kéo Phong vào trong đóng cửa chặt lại, Đằng nhìn camera thoáng nhíu mày khó chịu, tốt nhất là em đừng nên lên kế hoạch chạy trốn- Thu dọn đồ đạc mau đi! Anh với em trốn khỏi thành phố này! - Anh nghĩ chúng ta vó thể thoát khỏi hắn sao? Thế lực của nhà họ Chu lớn mạnh như thế nào anh cũng biết rõ....chúng ta...có chạy đằng trời... Thiên Minh trầm mặc ôm chầm lấy Phong...siết chặt đứa em của mình trong lòng... - Em đã nói gì với hắn mà hắn chịu thả anh ra... - Hắn nói là chỉ cần em ngoan ngoãn sống chung hắn, làm người yêu hắn...thì 2 anh em chúng ta sẽ được bình yên - Sao em không để hắn giết anh đi chứ...bao năm qua em sống tốt nhưng khi gặp lại anh....anh làm gánh nặng cho em còn làm khổ em nữa... Phong vuốt nhẹ lưng Thiên Minh cố gắng cười thì thầm - Không sao đâu anh...hắn ta sẽ mau chóng chán em thôi...khi đó chúng ta được bình yên rồi, thời gian này anh sẽ được thoải mái đi ra ngoài tự do..sẽ không còn ai săn đuổi còn em thì sống trong biệt thư còn ăn ngon mặc đẹp sẽ rất tốt...anh yên tâm - Đúng là đứa nhỏ ngốc nghếch của anh...anh sao có thể yên tâm cho được chứ Phong phụt cười đẩy Thiên Minh ra rồi vịn vai anh - Chỉ mất khoảng thời gian thôi anh à, sau đó chúng ta sẽ được yên ổn...em có chết đâu mà anh lo đến mức đó *Cạch* - Em xong chưa đấy ? -End Chap 9- [VERSE 1]Bước qua nhánh hoa mà người ta *** nát ahGiữ lấy đôi tay chẳng để ai đó thoátLấm lem đôi bàn chân dạo 1 bức không gianNuốt môi em vào gan để vị ngọt thấm không tanĐôi mắt đã say như muôn thoát khỏi đâyDang đôi tay và bay vi vu theo làn mây babyLady quá ngon pha thêm chút vị son eo hơi bị thon tâm hồn kia lại rất tròn[HOOK]Chạy đi đâu cho thoátAnh nói em phải ngheKhông cần che không cần cheWho’s your teddy bearĐược rồi cho em thắngSexy girl toàn năngEm thật căng như mặt trăng đêm nay anh được ngắm chị hằng[VERSE 2]Lỡ đưa hương thơm của anh vào sâu trong emÂm thanh kia bên tai đem nay sao khó quênCó 2 làn da mềm mại trong đêm maiMuốn đi đâu khi đêm nay còn dàiVàLy whisky trên tay đêm nay bước cùng emAnh muốn mang lời khen rằng baby u so freshLắc lư theo âm thanh của jazzCandy đang dần tan cùng ta ở nơi thiên đàng[HOOK]Chạy đi đâu cho thoátAnh nói em phải ngheKhông cần che không cần cheWho’s your teddy bearĐược rồi cho em thắngSexy girl toàn năngEm thật căng như mặt trăng đêm nay anh được ngắm chị hằng[BRIDGE]Để tâm hồn em nhấn anh chìm vào sâu vàoCuộc chơi không bước chânKhông chạy không chạy[HOOK]Chạy đi đâu cho thoátAnh nói em phải ngheKhông cần che không cần cheWho’s your teddy bearĐược rồi cho em thắng sexy girl toàn năngEm thật căng như mặt trăng đêm nay anh được ngắm chị HằngHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum

em chạy không thoát khỏi tay anh đâu