em dám trốn tôi sao
Chương 11. Cô bưng cốc cà phê đến chỗ anh, nhẹ nhàng đi ra phía ngồi đối diện. Anh kéo tay lại. " Trong suốt quãng thời gian đó, anh luôn dõi theo em qua một người đó là Hàn Kỳ. Anh đã nhờ Hàn Kỳ chăm sóc hai mẹ con em" "Vậy tất cả , cả chuyện tôi sẽ trở lại căn
(Dân trí) - Thấy em gái bị chồng chửi mắng, Út đến khuyên can và xảy ra xô xát. Trong lúc giằng co, Út dùng kéo đâm chết em rể. Sáng 30/8, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh An Giang đã ra quyết định tạm giữ hình sự Phan Văn Út (36 tuổi) ở thị trấn Vĩnh Thạnh Trung, huyện Châu Phú, tỉnh An Giang về hành vi Giết người.
Em trai tôi 28 tuổi, sống cùng tôi. Trước đây em vốn là người chịu khó và tử tế, cứ nghĩ đến tầm này tuổi rồi là tôi có thể yên tâm về em. Gần đây tôi thấy em có nhiều biểu hiện khác lạ, thường xuyên thức khuya, suốt ngày đóng cửa trong phòng, người phờ phạc, thiếu sức sống. Qua tìm hiểu từ bạn thân em, tôi biết em nghiện đánh bạc qua mạng.
Ca khúc chúng tôi đang nhắc tới là Anh chưa thương em đến vậy đâu, nằm trong chương trình Ca sĩ mặt nạ được công chiếu đầu tháng 10. Tác giả ca khúc này là Hứa Kim Tuyền, còn giọng hát thể hiện được mọi người biết đến với cái tên Lady Mây.
Tài khoản Weibo mới của Trịnh Sảng vừa lập lại tiếp tục bị "bay màu" sau hơn 1 năm vướng bê bối. Tháng 9 năm ngoái, hai trang cá nhân và văn phòng làm việc của Trịnh Sảng đều đã bị xóa khỏi mạng xã hội Weibo sau khi vướng bê bối trốn thuế và mang thai hộ. Khi không
Năm tôi hai lăm. Tôi không dám để mắt mình nhắm. Vì công việc mệt nhoài. Khi nghĩ về tương lai. Năm tôi hai lăm. Tôi không dám đưa tay mình cho ai nắm. Những vết thương sâu hoắm. Vẫn chưa thể lành. Năm tôi hai lăm. Bóng tối bao trùm tôi những khoảng lặng câm. Chuyện thăm
App Vay Tiền Nhanh. Add bookmark Ảnh bìa Tác giả 309 Thể loại Ngôn tình Tình trạng Đang viết Nguồn Noveltok Lượt đọc 115,244 Cập nhật 21/01/2022 Thông tin Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? full - Ôn Giai Kỳ - Hoắc Hạc Hiên - Truyện tác giả 309 Nội dung truyện Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? kể về 2 nhân vật chính- Ôn Giai Kỳ và Hoắc Hạc Hiên Cô đã đem lòng thích anh từ khi còn nhỏ, vậy mà kết hôn xong, anh liền không về nhà. Một khi đã về lại còn dẫn theo kẻ thứ ba, hại cô không chịu nổi đả kích mà sinh non, đẩy cô tới bước đường cùng giả chết đem con bỏ trốn. Anh, sau khi nghe tin cô chết quyết định ở vậy, thấy thân phận người chồng mà xây mộ cho cô. Năm năm sau, họ gặp lại... Link CV Advertisement KB Lượt đọc 0 Last edited 21/01/2022
- LỜI MỞ ĐẦU -Hello mọi người 🥳🥳Thì đây là một cái hố tui mới đào được 1 nửaMong là mọi người sẽ đón nhận em nó như 2 cái fic trước dù tui biết văn tui như cái qq 🥲Nói nhỏ là tui vẫn nhà ngoại nho, đừng hòng ngược bé Win nhà tuiiii Xong rùi thì đọc thuiiii 🤪———————————————————————— Cuộc đời này có những chuyện nếu không trải qua bạn sẽ không bao giờ tin nó là sự thật. Win Metawin từng yêu điên cuồng một tên hóng hách tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Nhưng biết làm sao khi hắn ta sở hữu một gương mặt với nét lai tây đầy đẹp trai và quyến rũ, lại có vô số tài lẻ như đàn hát. Cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho biết bao nhiêu chàng trai lẫn cô gái phải đổ gục khi thấy hắn. Và Win cũng nằm trong số đó. Cậu ấm nhà Opas-Iamjakonr đã từng theo đuổi đến điên dại tên ngốc Bright Vachirawit 3 năm trời. Khi ấy cậu là học sinh 11, là một học sinh chăm ngoan thuộc hàng mọt sách nên không quan tâm đến xung quanh. Đâu ai muốn quan tâm đến một người với thân hình có chút tròn trịa cùng cái niềng răng và cặp mắt kính dày cui. Win thường bị đem ra làm trò cười cho những tên thích bắt nạt người khác và cũng là cái mỏ vàng cho tụi nó đào. Không biết xui xẻo hay may mắn, một ngày như thường ngày khi cậu đang bị bọn côn đồ rượt đuổi đã vô tình đụng trúng thân hình vạm vỡ mang nét mặt dữ dằn không mất đi sự đẹp trai của ai kia. Gia đình Bright cũng thuộc giàu có còn nắm một đội quân hùng hậu không một ai dám đụng vào vì vậy hắn luôn hóng hách coi trời bằng vung. Trước giờ hắn cực kỳ ghét ai đụng vào hay làm phiền tới mình nhưng chẳng hiểu vì lý do gì lúc Win vừa ngước mặt lên sau cũ ngã vì va chạm đó hắn lại muốn bảo vệ cậu khỏi đám học sinh kia. Còn hùng hồn tuyên bố cậu là người của hắn, chỉ cần ai dám đụng vào liền chặt đứt vài ngón tay Nhưng làm sao hắn có thể nói với ai kia rằng đó là quyết định bồng bột trong một phút bị hớp hồn vì ánh mắt của cậu. Nhanh trí bịa ra một cái lý do "tôi không thích nhìn cảnh ăn hiếp, đừng nghĩ nhiều, tôi không làm không công đâu. Từ bây giờ cậu sẽ là người hầu của tôi".. Trong lúc Win còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã đưa ra quyết định xong xuôi và đưa cây bút ra cho cậu ký vào tờ giấy mà đàn em đã ghi xong gì gì hắn vừa làm sao khi Win Metawin lại đem lòng mình dâng lên cho hắn. Mặc cho hắn yêu cầu nhứ thứ quá đáng như nào thì cậu vẫn yêu hắn. Tuy không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Win lại cảm thấy hắn là người duy nhất muốn tiếp cận cậu. Với một người ít mỗi quan hệ và không ai chú ý như Win thì đi bên cạnh Bright cậu giống như có một mặt trời chiếu sáng cho mình vậy. Mỗi ngày nhìn thấy hắn, mỗi ngày đi bên cạnh hẵn, trò chuyện với hắn đều khiến cho trái tim Win ngày một lệch nhịp. Cho đến khi cậu bình tĩnh suy nghĩ thì cậu đã chót yêu hắn rồi. Từ nhỏ đến lớn, Win chỉ có một thằng bạn thân cũng là em họ của cậu Tun. Lên lớp 9 nó lại cùng gia đình qua Mỹ sống nên lại càng không bạn bè. Nhưng tất cả những việc của Win thì Tun lại rõ như lòng bàn tay. Tại sao á? Đương nhiên vì một đứa ranh mãnh như Tun làm sao không biết cách moi móc mọi thông tin từ thằng bạn mọt sách của mình. Khi biết Win thích Bright, Tun đưa ra rất nhiều lời khuyên, từ can ngăn cho đến chấp nhận rồi ủng hộ và nghĩ cách giúp anh mình. Nhờ vậy mà Win cũng ngày càng dạn hơn khi nói chuyện với Bright. Lúc trước khi nói chuyện với hắn, cậu thường xuyên cúi mặt để tránh ánh mắt của hắn. Điều đó làm cho hắn thích thú và thường xuyên trêu chọc cậu. Win bắt đầu thay đổi, cậu ngẩng mặt lên để nhìn ngắm đường nét trên gương mặt hắn rồi tới nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói chuyện khiến Bright ít chọc ghẹo cậu hẳn. Từ lúc đó thì Bright dường như càng để mắt đến Win hơn. Hắn không chỉ sai cậu làm những điều thường ngày như mua này mua nọ nữa mà còn đem theo cậu tới mọi nơi. Hắn chiếm hầu hết thời gian của cậu, kể cả việc học làm cho cậu sa sút thấy rõ. Bright trước giờ là một tên ăn chơi gái gú nhưng đến hắn cũng không biết từ khi nào bản thân mình lại không muốn đụng chạm tới những cô nàng ở trong các quán Bar nữa. Từ ngày Win bớt rụt rè khi ở cạnh Bright, hắn luôn muốn ở gần cậu, muốn đụng chạm vào cậu, thiếu điều muốn khảm cậu vào người để không lạc mất. Đã nhiều lúc hắn giật mình tự hỏi cái cảm giác đó là gì nhưng rồi hắn lại tự nói với bản thân rằng chỉ là chủ tớ và lơ nó đi. Cứ như vậy mà 2 năm trôi qua, đã là những tháng cuối cùng của năm cuối cấp nhưng cả hai vẫn y như vậy, vẫn là đi cạnh nhau, vẫn có những hành động cử chỉ quan tâm chăm sóc nhau. Nhưng cả hai vẫn tự đặt ra ranh giới của cả hai ở mức chủ tớ và dấu đi tâm tư trong lòng mình. Vào một ngày đẹp trời, Win lấy hết can đảm để tỏ tình với Bright. Hắn dường như đã rất vui mừng, muốn nhào tới ôm lấy cục bông trước mặt vào lòng. Nhưng phải làm sao với danh tiếng, địa vị và lòng tự tôn của hắn đây? Có thể mọi người không giám bàn tán hay đụng tới Win hoặc Bright nhưng bàn tán là điều không ai cấm được. Đặc biệt là một người có cái tôi cao như Bright thì điều đó là chuyện không thể chấp nhận được. Và hắn đã từ chối cậu, hắn miệt thị cậu, hắn chà đạp lòng tự trọng của cậu rồi bỏ đi một cách tàn nhẫn mặc cho cả bầu trời của Win như sụp đổ trước mặt cậu. Win cứ ngồi đó khóc, không một ai tới hỏi thăm, không một ai tới an ủi. Tất cả chỉ đứng đó bàn tán rồi ai đi làm việc đó, mặc ngươi kia khóc đến mức xuýt thì ngất giữa cái nắng chói chang của mặt trời.
Han Somin đang ngồi trên máy bay trở về nước. Cô sang Mĩ học 5 năm, thời gian trở về nhà rất ít, cô thật sự rất nhớ nhà. Vừa lấy bằng tốt nghiệp xong, còn chưa kịp đi đâu chơi, mà ba mẹ cô đã gọi điện sang giục cô trở về nước. Nghe nói có truyện gì quan trọng lắm. không về không được. Dù sao thì cũng được về nhà thích quá đi mất, mình nhớ mọi người lắm rồi. Còn truyện gì đến sẽ đến kệ vậy. - Ôi! Cuối cùng cũng xuống sân bay rồi mau về thôi - Sao phía trước ồn ào mà mọi người chạy toán loạn thế kia nhỉ Tò mò, tò mò Cô vội vàng hỏi một người từ đấy chạy ra, mắt mũi tái mét - Bác ơi ! Phía trước có truyện gì thế bác. - Phía trước có đánh nhau nhìn ghê lắm. - Đánh nhau? - Ừ ! Thôi tôi đi đây. - Trời ơi! Làm sao bây giờ ? Lỡ ra đấy mà bị đấm phải 1 cái thì chết. Tên điên nào mà ban ngày ban mặt mà cũng đi đánh nhau, làm cản trở việc về nhà của ta. Sợ quá đi mất Run, run Han Somin bước chậm chạp, rè chừng rừng bước một, đi về phía trước trong tâm trạng lo lắng sợ hãi. Khi cô vừa đến nơi thì thấy một cảnh tượng vô cùng đánh sợ. Phải đến 30 tên đàn ông nằm la liệt, máu me đầm đìa dưới chân một tên rất lạnh lùng độc ác, hình như hắn ta còn nhết mép cười nữa, ghê quá đi mất. - Trời ơi ! Gì thế này. Nhìn sợ quá ! Sao nhiều người bị thương thế này. Mà sao không thấy công an, cảnh sát, bảo vệ đến can thiệp chứ. Bọn họ đâu hết cả rồi? Sao lại để tên độc ác lạnh lùng kia ngạo mạn thế cơ chứ. Mà hình như hắn ta đang nhìn xung quanh, chẳng lẽ hắn ta muốn diệt khẩu nhân chứng. Không được mình phải chuồn thôi, nếu để hắn ta bắt được thì chết chắc. Nghĩ đến vậy cô vội vàng chạy mất không dám quay đầu nhìn lại. Kim Taehyung vô cùng tức giận cùng tức giận. Anh muốn đi đón vợ tương lại mà cũng không yên. Lũ khốn này ko biết tự lượng sức mình, nghĩ anh đi một mình mà giết được anh sao. Mơ tưởng. Giải quyết xong bọn ngu xuẩn kia, anh vội vàng chạy đi tìm vợ nhưng tìm mãi không thấy. Cô chạy đi đâu rồi ? Kim Taehyung đang lo lắng vì không tìm được Ann Somin. Thì đột nhiên anh có điện thoại gọi tới. Là của bố mẹ vợ tương lại. - Alo ! Bác ah - Bác gọi đến báo với cháu, Somin đã về đến nhà rồi! Hai đứa bị lạc mất nhau hay sao mà nó lại về một mình thế? - Vâng ! Em ấy về nhà an toàn là cháu yên tâm rồi. - Mai cháu qua nhà bác chơi nhé. - Vâng . Cháu chào bác. Kim Taehyung thở phào nhẹ nhõm, may là cô về nhà an toàn nên anh cũng yên tâm. Quay trở về gia đình Han Somin - Ba mẹ nói gì cơ, ba mẹ muốn con trở về nhà là để lấy chồng. - Đúng vậy. - Nhưng con có biết anh ta là ai đâu. - Con yên tâm đi, anh ta là một người rất tuyệt vời đấy. Mẹ có hình của con rể tương lai đây này, con xem đi. - Hả ? Là anh ta à! Tên đáng sợ này. Ba mẹ đây là người tuyệt vời mà ba mẹ nói sao? Hắn ta là con quỷ hút máu người đấy ! Con không lấy tên độc ác đấy đâu. - Con nói linh tinh gì thế. Con rể mà biết được sẽ buồn lắm đấy. - Kệ anh ta! Con không lấy đâu! - Không lấy cũng phải lấy, không được bướng bỉnh. - Mặc kệ con không lấy đâu. Ba mẹ muốn thì tự đi mà lấy. Nói rồi cô tức giận bỏ lên phòng - Tức chết mình mà. Bắt mình lấy tên độc ác đó chẳng khác nào bắt mình chết sớm. Mình không muốn cuộc đời tốt đẹp này kết thúc ở đây đâu. Làm sao bây giờ, mình không thể rơi vào miệng cọp được suy nghĩ, suy nghĩ Ah mình nghĩ ra rồi, phải trốn thôi vội vàng lấy vali . Trốn là cách tốt nhất để thoát chết. Ba mẹ đừng trách con không nghe lời nhé. Tại ba mẹ ép con trước. Ba mẹ tự giải quyết con đi đây. Tạm biệt. Ôi cuộc sống tươi đẹp của ta, ta tới đây. Kim Taehyung đang xem xét tài liêu thì điện thoại gọi đến. - Alo! - Taehyung ah, Somin bỏ trốn rồi. - Bỏ trốn, tại sao cô ấy lại bỏ trốn? - Nó không muốn lấy cháu. - Vậy ah! Bác yên tâm cháu sẽ cho người tìm cô ấy về, bác không phải lo đâu. - Vậy là bác yên tâm rồi, chào cháu. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, anh liền gọi đi. - Alo ! Anh hai ạ - Cậu cho người tìm chị hai tương lai về đây cho tôi. Cô ấy trốn rồi. - Vâng. Chị hai giỏi thật đấy. Dám trốn cả anh hai. - Im miệng, đi làm nhiệm vụ đi. - Vâng. Taehyung vô cùng tức giận. Em dám bỏ trốn vì không muốn lấy tôi sao. Vậy e đừng để tôi bắt được.
“Viện trưởng gọi tôi đến có việc gì sao?” Giọng nói của Ôn Giai Kỳ rất lạnh lùng, ánh mắt đó quét qua một lượt rồi nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng thờ ơ giống như chưa từng quen biết người này. Hoắc Hạc Hiên nheo mắt lại. Anh nhìn chằm chằm vào nữ bác sĩ vừa xuất hiện này nhưng cô đeo khẩu trang hơn lại mặc áo blouse lại càng thêm sát khí! “Maris, đây là giám đốc Hoắc và cũng chính là người bệnh nhân đã đến tìm cô vào hôm qua, bây giờ cậu ấy ở đây rồi vậy nên cô hãy mau giúp cậu ấy xem có chuyện gì xảy ra”. “Viện trưởng, tôi đã nói rồi, hôm qua tôi đã xem nhầm ca bệnh của anh ta và với y thuật của tôi thì không thể điều trị được. Vậy nên anh vẫn nên thu xếp đến khám ở bệnh viện tây y khác, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.” Ôn Giai Kỳ lạnh nhạt thờ ơ nói xong những lời này liền chuẩn bị xoay người rời đi. Viện trưởng “..”. Trợ lý Lâm Tử Khang "." Họ còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì đã xảy ra thì có một bóng người lao ra từ phía sau họ, sau đó khi tất cả mọi người vẫn chưa thể nhìn rõ ràng tình hình lúc này thì anh đã nắm lấy tay cổ tay của Ôn Giai Kỳ rồi đập người cô vào cửa Cầm” một cái và đóng sập cửa lại. Advertisement Chết tiệt! Ôn Giai Kỳ bị đau lưng đến mức hai mắt tối sầm lại. Viện trưởng và Lâm Tử Khang đều sững sờ tại chỗ! “Ôn Giai Kỳ! Em đang chơi tôi phải không? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng với em!” Người đàn ông đã hoàn toàn bị kích động và trở nên tức giận, gương mặt đầy hung dữ và dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô giống như một con dã thú điên cuồng, anh xé rách khẩu trang của cô ra, năm ngón tay siết lấy cổ của cô! Gương mặt nhỏ của cô dần lộ ra. Đó là khuôn mặt hoàn toàn khác so với năm năm trước, năm năm trước cô vẫn còn non nớt, ngây thơ và khờ khạo nhưng bây giờ tuy nét mặt của cô không thay đổi nhưng đã mất đi sự thuần khiết và ngây thơ của ngày xưa thay vào đó là sự lãnh đạm vô cùng. Ví dụ như ngay lúc này cho dù Hoắc Hạc Hiện có bóp cô thì ở trong đôi mắt nước xinh đẹp kia cũng không nhìn ra là cô đang sợ hãi. Nếu có thì chỉ là sự khinh bỉ và thờ ở đối với anh mà thôi. Hoắc Hạc Hiên sững sờ. “Anh làm đi... anh có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi, dù sao thì tôi cũng đã chết một lần rồi nên cũng không sợ chết lần thứ hai đầu, Hoắc Hạc Hiên, tôi nói cho anh biết nếu như hôm nay anh không giết chết tôi thì một ngày nào đó... anh sẽ chết trong tay tôi!” Trong phút chốc, bàn tay của người đàn ông lại nổi lên đầy gân xanh! “Giám đốc Hoắc, anh làm gì vậy? Anh bị điện sao? Cô ấy là vợ anh, anh mau buông tay ra đi!” Cũng may là lúc này trợ lí Lâm Tử Khang đã hoàn hồn trở lại, khi nhìn thấy cảnh này anh ta vội vàng chạy tới nắm lấy cổ tay của sếp giật mạnh ra. Ôn Giai Kỳ được cứu liền thở dài một cái, từ trên cửa trượt xuống giống như cá gặp nước, ôm ngực thở hồng hộc. Đúng là súc sinh mà! Có lẽ là phải mất vài phút sau khi trải qua sự khốc liệt này mà bầu không khí trong văn phòng đột nhiên dịu đi một cách kỳ lạ. “Được thôi, Ôn Giai Kỳ, tôi cho em một cơ hội, em hãy thành thật mà nói cho tôi biết rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em vẫn còn sống? Còn hai đứa trẻ thì sao? Em đã đưa chúng đi đâu rồi? Hay là bây giờ vẫn sống cùng với em? Ôn Giai Kỳ, nếu hôm nay em không nói ra thì đừng mong có thể bước chân ra khỏi cửa”eyJpdiI6Im9GQytqd2x0YXVyREdrWjVRdW56OVE9PSIsInZhbHVlIjoiS2xySXlPdDFldEJkV0FEdjhQaTJtam9iZDFHK1oxeEZcLytYNjRTTXF6aWxmMk1jcXNKY1hKYTJrNnkxMUZwRTNXalJpa0NCK1dEU3lLcG9KU3d2OGp3eHdyXC9XQzNDVENlRjBpWUFZeTV5WlE2WGVtcm42dStCSEtkcUVvR2xGaDBaWnNHZlAzUGlqeHV0V0dUMkRcLzJheHVuSXZHenJxVTlNZkxWMW0zOUF6djlBUCtydFRQMG9nb2h5WkZpZW12d2tTN3FmVkZPM3M1NGdyNExYdWlrS296bk5weWFkSU84SGpRNkZ0MkNQMUcwcG1jT0o4WDRcL0lBaUtHYXNyeXVST3RXbnpqRDZ3WW53NzNTRm0zTWV3PT0iLCJtYWMiOiJlYWU0M2VmMDZlYzQyOWQyMTVmOGZhMTJjYjIxMzU5ZjE0NjNjNTViOWIyMjk4Mjk1NmJhMjk3OWQxOTU2NDczIn0=eyJpdiI6InVUQm1VKzNiRnQ4SFFjTXVWN2crUlE9PSIsInZhbHVlIjoiTlpPVmhUcFBVTndQbTN0WUd5N1hzeXNESFZzNndyMzJ4Z3Joc0tyNFg5NGZwXC9QQXA1VjBvS3FDT0M0bEdhblVzUFNvS0QwNjZ0eXp5TXJCdExWZExLNGtHTVBNUllsaW5KMjUxR2dGWjdCbWtGV243UUZGSVVwUDNUUW5jYkVqbTBuTDlqQSt6SElcL0ZMWHZTODJKV09LTGVnUldTV0FXWU5xSGI1dnNNMlQ4RnNuWldzRFpVZk1ITGFTakpkUUgrRjl1U0pNRUNPUzdLOFJXeEZpQVJjSWRiUTlqdzdsVUZZeHpRZ1A1MUJQMENyU0VGbVlvVmJDRFh5dlwvSDhYdDNmdnU4TllVTWM5N3FUWVBzeHVIMEhvcEN0citSb2tFMjdKVHBYSkIyR1RZR1NvbjNQNzByMlU3azA0SXMxUEs1bVgwXC9cL3hsTExhODFtODN5M0N0bEpWXC9ENnpvV0lXODNmTzloTkFLWldvcWdTa1ZtSFRjT0FGXC9YVmNiYzk1aTlTZExESG9rTGFZZmU3amFzdWc3UHkyWjNsend2QWVcL3E2dEJKeG9uc3NFPSIsIm1hYyI6IjFlMWRhNTg5NGVhMzU1NjBlNDMwZWRjM2E1NWY1MjJlNDhkNDA2ZDFiNzM1OGFmZGM2ZTYxZjY3ZTFlZmY5ZjQifQ==eyJpdiI6Im4ra283M2hMVVBoWWtcLytcL0Z4MVwvbVE9PSIsInZhbHVlIjoiK2t5YXoyaSt6c3JuV1BveGg1WVZYOEtPaUFVa3R1QkM5RG5nRkc2MUxEM3JcL21hSEtJM1RiU3VQNnBYTWlHUFJwVDVSK2t0bWUxV1JBWFwvVlRvQSs3enVPNFY4RUhkdEg1c2pDYjVYK1BcL3MyWU9xVlpoc0J1WndReW1uTkpPNlR4SmEyTGNqXC9RT3VXTE1ha2tMSGxyb0F3Y0lqaEw3TVwvR25uS2duNkJsbCtDTlEyRVlhSEYxSENIWEJCbTFmNThVN3BvdFh2SkRcL2l5NCtoRVB0QUg5UGdsXC81aHc4a1lpNjI1TFNWMEtFaTdHakNSR3NLeGtnM2ZLa1ZnTjZ4ZVQ3RWFhQm1GVTFMQkR0ZTM5clNNNHlrQ3ZTbWhHNW5ZRlVNb1NBdG1PRFhjR0RhUlZ0NW1SbkR4V0tISkZTKzF2djB4eVVTSGxNSEJEYlBYT1o0N1JCMFFtRzZROW9nUit6VzNKNmI1b3dMNHVvbTdCOGZ2d01mY0todUFsWjUxTzFTS2lldkN6QmFYREcwQW52TnYxZU56d0VXd0poU09IamZnWUtCazdqdUE9IiwibWFjIjoiZTg4ZGU4NzcxYzMyMDJmMDZkMjMyMGVhMDA1N2U2ZjdjMTUzMjU4YTNkMGQyZTUxY2QxYmYyNGI4NTNmMDE3OSJ9eyJpdiI6ImdFU1ZoV01LSkJkMlMrVWxmOXlcL05BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJFMFRTTFhYeW5MMnZQOHpGRnhQZHFCMzdSYW13Y0Fzd3NQamVPZ2s0SzRSYVwvdGs4V1lHUDRlRkx1dmJoc1QyVkloam1XTXRiSW5sOUpvbW5PSTZFN1MrNUxlTmc1Y2dqM1dPbWxISXg0Z2pZdFgyN0pSQVFxZVJsYWRoZXBFVklBNVlEdlRhRDMwbWNcL1lYaytQcEpxRlNFdVpcL05MYm92b2JhQ3dDODNTR0l0MklVYkJiXC9jcVdJTjREWWJ0YUNDUUxpVGFTRHNxN1d0NnZYZEptK2F6Q3lcL0V3RDRId3J4WFwvTzR6TFRyVndaSitBRjRwZkJGVExiRDU1UWI3Z01nOUg5YnBSdDhFWStNN0FRaU5INkZYMFp2bjlaYWNCK3NlZThrd2hRcmNFPSIsIm1hYyI6ImE1Nzc4M2ZjODVkODM0NDBjMTg3ZDVhYjI5MDQwMjY3NjI5MjFmZjY5ODFmMjIwMDZjM2NmMGJhZTVjMThlZWYifQ==eyJpdiI6IkxYMEJIaytrSXE0ZkxBV3VYUmU2U0E9PSIsInZhbHVlIjoiZWtlMGJ1SG1sQ3VBRmlHcldobDh6ZUJSa3J0OFVTS2Z0Zm5uK0FjQjgybVdTczNGNERscGFCWU05U2tKWnhhQjJhXC9zcEtyZU1vUno0NUFpejd6T3lvY005TzJEWXBcL2taTHBuUkNvMDVma201M3JnZGpnS3hRaEp5TVdBdGg2Y01qTlBRd2ZlMlpuK0ZVVmZOM3Q5MVY3c1I2bVhHdkQ0ZzlCcnVoeFY5ZG9MTmozZ2x4emN5bm9UcGI0dTZ6ZHN4NWdLdHpMWmltdVdzVEV6NVdTN3NBPT0iLCJtYWMiOiI2YTczNjI0YWRiYWNiOGExOGJkMmYzYWM2MDY4ZDAxYTVjZjI2NDU4NzdiNDE2NjdjNGY2NTJmYzQyOTI1ZGU5In0=eyJpdiI6IlF6ZEFPc3I0Z0ZoOFFhWDUrYWdyK0E9PSIsInZhbHVlIjoidzJiTFBWT1ZzUG1WamxkVFZXSjBPb0RmeWZnMnAwZmVSMWZWTzJRVUF4QVwvQVUySUx5dVZ5WEFBVUFuSElkbmU3SFBIUHFvQjVuWEpCbkRoNlhNRWFja2JtRkxPQTI2NnRxYXNSb3piTGpYXC9lYk5QV0UrZUd6cUxUNjdiNWJoQVBKc0RxMmJMZzVkNTlhNWwydE5LZnpPbmdESjRZTUtMdUw5NUM0bXlaNzdqdWc0eVVcL080NlJqK2IrTU0waXlUVlRzWDY2VHREbWJHN05oQktcL0VEcjlWb2hZaFlUZVdKc3BlZUJGMWkrUzQwMVErU3FOV1E1UGR5WDl4T3VzR0U4M2lROVJYWDZcLzJNc3hEcFwvZk5ibW5yOVoyczZjTGMwRUF5VitYZlVrcTV0UUZRU0FGVGE4bXcwM21EeERqS1hpWGlhZ1A4ZG1ZekVTTktZcllWQ1lweHJaQ0FuaGNcLzYzM2VEYjFUcW9IZ3gyeUpNVVVaUFR3XC9yVkFDVitGWUZmTnFRZWRORjRaSnRtYktuN3hmNmN5bFRwY0JuQ1AxbXZrbm50ZWFTdllBQjZ0VHdwMHcrU0VkWGY3alJob3R2WU9lNkRqNDFsNEpyUW9qTWpkWVlGNmpwXC83MWdaSXQ5WjlNK1VnYnh4VzNhcjRlSmQxYVwvY1wvZ1ZINjBKWFJZcmpBb0wrMHNJN2J6NUgrU3cxOGNSMEU5QlJOOWxYN1RhT25oUkNuM3YrMnhhOWQ0Q3grZThaak9cL0g5bkVVdGQ3bkVlSGlmWUV2dUI2RXd0cU1nUGZlS1IxN1k4NzBwTWtmOVFrc1wvSGoxM1lqMU0rc3RmbTBhbU5CTGNaYlpib3JuSFZIajRFRHdmMCtPYkxNZ0k5Y3RxNU41Zkc2N1wvQ0p0UjE5TWk4K0dKcTFOXC8ycFNsNW80Q0VpVFwvcUNjVlRadGNzTkluZVRHQzBneFJCWm1BOFVtcjJ2RUYrOGdUd0tBR2lLUzVMc0ZqK3RRSjlPQzBIRFpjaHFTSTRTUGZpK0hYU09cL21QVk1YQXdjXC9iSHI2M2RENVp5QXExK2JoeU5rUU1IbE5HMkJGaW92bWFEWVB1TzBialdsNTdNaVc3T29jS3BwaXljbk9MWDhueVJRenhmN1ZDRGVCbmVjc0JEU2RwXC9YR0NzOVFPaEVKb05LR3JXdnBZRGRiU21TREpSemI0TmhTMXVXV0NQZWFYVVpmalQ1Tlg0XC83SmJZNUltaHJzQ012REdlTnBIMmJCVmZGZzdmOTJsZXZ3cE9aN2siLCJtYWMiOiI5NTM3OGVhYTkzYjhjNWZkZGE2NjQ4OWU3NDNjNTRiMGQ2NWRlYjhjNWQ3OTUwYTViMTJhOTU4MDg5NWMwZjY5In0=eyJpdiI6IllUSGR0dnBCTFNsVHl6NlJpZndHenc9PSIsInZhbHVlIjoiNzNcL3QrQWJSTThnR3E5Nk10R1pJcUFMTlR0WitCdXV3VUJ1VW9NaVdqZUQxQlh3YzRwbGNsdnRyNjNMQ1M3S3p3U2UzenM0bHUxb284KzVzYkw4RWg0bkNGYkRNSzB4WkY5UEUwNlBVQmtrPSIsIm1hYyI6IjhmNzBlNjZhMGVhMDk5M2NkNTdhMDVjMGQzOGYxNzMzMmY2MWY3NjJhZTc2NmVlNGUxYzY2NTkzMWI3MWUzZDgifQ==eyJpdiI6InMyckZcL2trTVdGR2FTWlRNUmY3UmlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5rSGtHa1FMOUJ5RWxGUlg4SVc1aTRGTlZoVDJzSVwvdXVWbVVcL2tKU3JLRHFOK0U3N1MrRXh4NmJuUmZ5U0pLdTNqZFJrTW9Eckx5M1U0TVpFVTdTR3ltWWdCWVVSWk91VytrcjNlMW1yYnhJTmorbTR1SWw3bEt2R21EeGUrYXFpWUp3emJcL3dKdW85V09sT1pBNlh4N1wvY056V1RoYWFzakw1N3ZmWFc2Q0U1bDVCOWthUkE2MkQ3WFwvdkI2Slhhb0ZGY1BGWVFxMEM2M3hsTlUxQ29adGhnK1wvZ3YxY09WbStnaDU1bWg2eXdUbThsOUl3cGV2RjZ6bXJjcjExQ1doRTBGNGt4YjBZeGdhcXl0TDd3VzlFRzFrMHVpUWlhaVp1azF0VHpuOUFwczRUNTExUG9ySWtMVUE5eklCRUlBUUFpMkltRlwvYm1VbEcrRWdqdWhXeFB4N0JDMEdJSTZzcHZCUTA5ZkE2Z289IiwibWFjIjoiM2RlMTk4NDkxOWZjNDBiMmUyZmU5Y2VhZjMyYTdiYTRhZjRiYWRhZDEzMDE3MDBlNTZmZDljYWE1ZjZjOTgzOSJ9eyJpdiI6IjVXQTJjVXozejBSdjdyMDZMUWI2amc9PSIsInZhbHVlIjoib0drek1zbEJjcVpKanhpaE5lU1VYRFJ6VlBCNGN0OGdTRklpdDNtbElFeGJ1Mm4yM0ZCc3lYUWRIa3dUb1Ywd3ZiY29VSkVKdmNFZWJ6XC9jTzlcL3phREFUbnlBTm5wNjBOVGxSd0J2clU4aHR1WHZKeVFGcE1RbmNXaEU3b2xqc2lnRXhoXC9DQmxxWVhYOVJ4N3dlUCt3MnFxN2NYVFZpbzFCS3J3aTNSTUYzakJjazVIVWNaRTlRR0VTUFwvNFliUmhcL2ZuZ001QTMyUlNaeDNSdEpNbjFFVWwxZ3NpQ3hhNUkySmpZZ2hPQVNPSEwyK2lJYlIwUHYyUUFjV3RxMktwejY1UExqUDh6MFhLZG5zbmFEaGUzenNQampNRHRvR050dWk5SjV4anZHQ1hvOGFETDRtcmFBRVJoWnhkT3VcL0M3VG1hVFplQVNmN2ZcLzVVVnBIK3hQXC9sZWtZSEE5aUgycURWVnJxTElVSFdHVzErVnlTcDZjYlh2YnFndEIyZUFib0tyaWJrT1hLcnpPblkrZmtCZmVZczN4d2FZaFd0ZEFkbnVOa0VXOEZXY2FwMmJNbXY5U2YzekNkZ1wvRjV3SlZhSkNxYlAyXC9yeHNoQVByVkdsMDVyNXU5VFZHQW1ZVkZlUGN0VFBKYjdBQ1JtNE1DOEpOWTlJSDNMdVlEZGR6YTNlbCtzU29ObXZRWmlxZEgwYW5iNjUrSGpMT21lSHRhZTk3VHhmSmZNN1ladzM5S1hlSThcL1o5UWlsS1BLWE5mZzlneHZVSHlZbmo1aEtiTEYxSlJualEzblwvRGtVMHp3WW05aVFEV3BWa1JIcFNqT0NYU2VaaXVYNExvVjRVUjZQZ3M3Z3NxNlNzUDdocVwvck8xTDZYd09cL05jU24rXC9ocWRkTFQ3ZFRBT1Y0QnFVOXpSQ3hQTThscmtsaUp4c2J3S1dqV0lQR1p4MGJTOVBNSEZpVmFBPT0iLCJtYWMiOiIwNjE2NGY3ZGRjMTRlM2Y4ZjFiOWU1NDI5ZjUxNWM3YjRmYzRmY2NhMGJlY2E4MGQ2MWM2Nzk3ZDAxYjczNTEwIn0=eyJpdiI6ImJUbHF0MERoK05QN2pKcU1aaWhZdFE9PSIsInZhbHVlIjoiSU5KK2xIRWdZMnhFdUp6ZWY3ZmE2dnY4aFZCSWFrYXZ6UWt3YWNvY2VRSXZIQ2pIMXJHeExONWl4WVVpQlBUWlRaU1JvNzB4YkRQdTlwdlZudHF6RHVKTURTek1MSmNHTUpDTWhlbmFvUkZoSWNyZlZJTTlyUXJ5OXFUQjk4eFc4WkppZVNvSDI2RTRzNEhpbzV6VFwvQ3JDTWYwYm1LY2ZcL1pKUXdEektKdTg9IiwibWFjIjoiZWZmYmMzNmQ2NDc3MTc1N2Q4YzkxOWM4ZDIzZjAyNzg4NTI2MmJkMDExMmE5MjExZWMzNWQzNjBiZmNmOGUzOSJ9eyJpdiI6IlFrdFh4SW5vSzRuSnFMejVIekczM1E9PSIsInZhbHVlIjoibnJadHZYNzdTdTBZWEVzdnA1K05wVyszR3M2ZVhrdkVHT1ZcL0hFZW1wVm9QVEdOYmlpOTVrcktyZDN6THA5aDJuWWxpTjNGamt2alozNWcyZHRUdlpnPT0iLCJtYWMiOiI3ZTBjODc4ZTJkYzA4MjU0NTk2YmM2YWJjM2NmZGQ4NjNhNmQwODg0ZmFlNjZlNTE1NmZkODNjMDc0OTlmN2E4In0=eyJpdiI6ImdXN3REaTQ2UUtUNTVjdU9CXC9mUlZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjN4dEV3eXR1cm93V1wvWCtjMGJtU2h4allsQVJIRGxxUzB2bStlVStnYm9jQlVySHYrWWVxeFBJbnRMV3R1RFZIbnozaDJkN0pVWHg5QUNkNmxaOTNMTlpiM2crY2c4VTlSRFJhWGpJME03SVhCXC95bGx4Y1wvcmo3Z2pnOVlVZDByRGpPd2M0SlFEOXpyYTd0YXBKTkdWNGx5SmhVdllPbmxcLzlLMXAzbGJUNHpjcXNwWTU4Y0RrWWw1dXhMRmdhKzN6QktvZ1hIakExUE00bzlqUGpMaGlIY3VUMG0xTjZ6WU5qZ3gyMzVpNzFKS3VyRkxjYVNtMkkrcE1nWlA5ZDFwQXp6OEZHNVJUSEJKTTh0b2duV3F4SVwvemZrRVJudWZ6ZUFjcFBwSHYwSWxzcDFlZjhjT0FPYlduUUhLUGtPQllxSFl6ZE82cnExTE84NTlUQmRRaTRXbXFUVHAzYnBBUlZsU1wvZHFSZGlCbz0iLCJtYWMiOiJiZGFiM2E1ZWI5MjZmMDRmOGI0MmQxMTYwNmE5ZGYwYWQzY2M5MjNjZDg2OWU4NjllMThiOWZmMzI0Y2E4ZmYxIn0=eyJpdiI6IlhrNFNVVTFvdWJibTREUWFaWVF3V2c9PSIsInZhbHVlIjoiQlwvVXVlNms3MkRsZFhVT3hTV2dsUVZrQzdpbUJ5em9KQVwvbDNTRnZcL3g3QVd0SmxHVEZKUEI5NVpSc3NoeXY3cGpnY2xudmZwN2J5UmlscXBWeU1yVjZmcjlhMVdvRHFNNmIzTjN6WE95RVwvXC9CV2IxTFJcLzQrNFdDVk5vZ2RqZVAwQ2tDcEo0ZElzd2Vha3NKTUJGZEtYY2pcL0FOaTBLUXN2R0ozK0RCYmRKOEpMWTRtVzhoVEZaZlFJbUhmamJKQ25hMmlkenl3bHBTNTl4OFFma09Jdk12T0FOcHdcL1ZabkwwUnozTWM1NjlFcWI1ZTU5OUUyQU5xOHY1UzQwTlNuTkZHRnQ2dEp0cTZTa2kyczB4bE5xTXAyeWdMd3lGUVVid3JnQ2N3TkJMaStGUXNWYkNjdG9zS1lLam5rZm50RVwvSm9OM2RycG50a0hPdmE0bUZhRUtJcUIyQ2ExYmxSUFdKUDI3T3ZDSHJoYmFVdnRHMEdWTGY5RHZ2eFZFV0o3TzFoR3hmOUhrcGVtNW9yTXVqMDdjY2JyWUlhWGlYYUg4M0JsdE5NUk9SbGFPNHRzZ3dXaG1rZ2FaVFdDalhLXC9aM0M4XC9DbGU5blNnM1h0dFdxRjJVVVQ0djFtNWJ0Nnc1RnFMTVc3clh1TFR0RU5yV3hiM29cLzRLMWN2blNJUEYiLCJtYWMiOiI4MWJkOTM1NzRhNzdkYjFmM2YyZWVmOWFiNDY3OTExNDUwMDVkODYwNTBkOWQ5OGE1ODdlNGEyNzg5YTBlZDg1In0=eyJpdiI6IjdjN2dPQ1lTVFNGMHplSmRhWjhRcGc9PSIsInZhbHVlIjoiMnpZNmRaZlU3dFpRWCtEeUg1bzdRSFBcL1ZEVjk2MGlvV21YdTlIZ0FGdXNcL2J4MnhzcDM3TXBTN1hmT3BLZVlmcGl5QTJJbXV6dE9HVk1BK3JIRldLTU9kaXRiWXFqZ0hwUlRCN05VOXd0aUljUUl1ZzNCNHM5bVN5dEFNRVpmM0hmY0thZ2Q2VWJxQ0VBVGlsSWZhY3ROelhaWmdsYndnUFBGbkdkMitURGs4SUJSZStqOEtoa21oWUM5N1pjWnNKQkdhQjVxT1l0WGd0cGVtY3RuczhraENYK3hVM3ZIajduNFVqUW42NkdQNE1kek54MUp4QSt4cFwvN0pJZ1ZPeGUxc0E5cWdjTXBoYys3WHM0Zm9LOXJtQkc5R0NPb3BOMVdFcEdYckdsalE9IiwibWFjIjoiMTE0ZjFmZGRhNDczYTJlZDZlYTY3Y2NhYmViOGY3NGZiZmIzZjlhNjJjNzkxMGRkOGRjZTZmZjhiMjkzZmY2NSJ9 Sắc mặt của Hoắc Hạc Hiên tái mét đi!
Ngôn Tình Nguồn sưu tầm 40,700 Đang cập nhật 031239 31/12/2022 Bạn đang đọc truyện Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao của tác giả 309. Ôn Giai Kỳ nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống thì thấy trong trong phòng khách phía dưới, ngoại trừ người đàn ông có ngày đêm mong nhớ thì ở bên cạnh anh còn một người phụ nữ khác."Hoắc Hạc Hiên, mày có ý gì? Tạo bảo mày về chờ con chào đời, mày lại dẫn người phụ nữ này về có ý gì?"Hoắc Hạc HiênHoắc Hạc Hiên là ba của đứa mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa."Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi."Khóe mắt của Ôn Giai Kỳ hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Tù Yêu hoặc Ép Khô Nam Phụ
“Hoắc Hạc Hiên sắp trở về rồi?” Ôn Giai Kỳ nâng cao chiếc bụng lớn hơn tám tháng, lúc đang ở trong phòng gấp những bộ quần áo trẻ con vừa mua, cô chợt nghe người giúp việc trong nhà bàn tán. Vậy mà anh trở về rồi? Là vì cô sắp sinh sao? Một sự vui mừng dâng lên trong lòng cô, trong phút chốc tay cô cũng khẽ run. Hoắc Hạc Hiên là ba của đứa bé. Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa. “Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi.” Khóe mắt của Ôn Giai Kỳ hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm nén. Đúng thật là hai ngày sau, cậu cả nhà họ Hoắc trở về. Ôn Giai Kỳ nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới. Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống thì thấy trong trong phòng khách phía dưới, ngoại trừ người đàn ông có ngày đêm mong nhớ thì ở bên cạnh anh còn một người phụ nữ khác. “Hoắc Hạc Hiên, mày có ý gì? Tạo bảo mày về chờ con chào đời, mày lại dẫn người phụ nữ này về có ý gì?” “Tôi có ý gì không ông rõ à? Tôi đã nói từ trước, tôi không có bất cứ liên quan nào đến cuộc hôn nhân này. Người phụ nữ tôi muốn cưới là Cố Cần Mai, bây giờ cô ấy đang đứng cạnh tôi!” Hoắc Hạc Hiên mặc một chiếc áo khoác màu đen mỏng, khuôn mặt anh tuấn như được điều khắc tỉ mỉ, đôi mắt đen sâu thẳm như băng lạnh. Anh nhìn chằm chằm người ba này, cả người nhìn qua như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh! Ông Hoắc nghe thể thì lập tức giận sôi lên. “Đứa con bất hiếu này! Mày có biết bây giờ Giai Kỳ đã sắp sinh rồi không? Vậy mà mày lại nói như thế?” “Vì sao tôi không thể nói? Lúc trước nếu không phải trong đêm tân hôn mấy người tính kế tối thì sẽ có cái thai đó sao? Tôi nói ông biết, nó vốn không xứng có mặt trên đời này!” Im lặng. Ôn Giai Kỳ đứng trên đầu bậc thang chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có thứ gì đó đâm mạnh, cơn nhau như tan nát cõi lòng truyền đến. Cô đứng nơi đó, trước mắt tối đen, cuối cùng không nghe thấy gì nữa. Anh nói… Con của cô không xứng có mặt trên đời này! Cô bắt đầu lung lay sắp ngã. “Ối! Mợ chủ!” Bỗng nhiên người giúp việc chú ý đến cái gì đó, bị dọa đến mức kêu lên một tiếng sợ hãi. Trong phút chốc, toàn bộ người nhà họ Hoắc đều bị chấn động. Mà hai ba con đang tranh cãi dưới lầu cũng chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía trên. Đúng là một người phụ nữ có thai với chiếc bụng to. Nhưng mà bây giờ cô đang đứng ở đầu bậc thang, rất nhiều chất lỏng màu đỏ từ dưới váy của cô chảy ra. Sắc mặt của Hoắc Hạc Hiến hơi thay đổi. “Hoắc Hạc Hiên, tình yêu của anh… Thật đúng là vĩ đại, giẫm lên hài cốt của con mình để có được hạnh phúc. Nửa đời sau của anh… Ngủ có yên ổn không?” Lúc cuối cùng khi Ôn Giai Kỳ ngã xuống, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, chỉ nói một câu như thế. Đây là câu nói đầu tiên từ khi cô và anh kết hôn! Trong giây phút đó, Hoắc Hạc Hiên run lên. Còn chưa kịp lên tiếng, cô đã ngã mạnh xuống đất! “Nhanh đưa đến bệnh viện đi, nhanh đi!” … Mấy phút sau, cuối cùng Ôn Giai Kỳ bị hôn mê được đưa đến bệnh viện với tốc độ nhanh như chớp. “Hạc Hiên, anh đừng nghĩ nhiều như thế, chuyện này không liên quan đến anh. Đã thời nào rồi mà còn ép hôn, lại dùng thủ đoạn như thế, người phụ nữ kia còn dám nguyền rủa anh. Hạc Hiên…” Trong sảnh yên tĩnh, Cố Cần Mai muốn khuyên nhủ. Nhưng mà không ai ngờ, lời nói còn chưa nói xong thì người đàn ông chưa từng tức giận với cô ta đột nhiên nhìn cô ta với ánh mắt hung dữ! “Cô câm miệng cho tôi! Chuyện nhà họ Hoắc tôi khi nào đến lượt cố chen miệng vào?” Anh hung dữ cắt ngang lời cô ta, trong phút chốc ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ! Lập tức Cổ Cẩn Mai hơi run rẩy, nhưng cũng không dám nói gì. Ôn Giai Kỳ, đồ để tiện này! Tốt nhất là cô đừng trở về nữa, chết trong phòng sinh đi, một lớn một nhỏ đều mất mạng như thế mới tốt nhất. Một tiếng sau, trong bệnh viện. “Thật xin lỗi, ngài Hoắc, sản phụ khó sinh, không thể cứu được. Nhưng mà ba đứa con trong bụng cô ấy đã cứu được một, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Sau đó bác sĩ ôm đứa bé từ trong phòng phẫu thuật khoa sản đi ra, nhìn thấy nhóm người ông Hoắc vẫn đang chờ đợi thì nặng nề nói cho bọn họ tin tức này. Chết rồi? Ông có ba cháu trai, một con dâu nhưng giờ chỉ còn một thôi? Ông Hoắc không chịu được đả kích nặng nề như thế, ôm ngực của mình mà ngã về sau… “Ông chủ! Ông chủ!” Lúc Hoắc Hạc Hiên nghe được tin tức này thì anh đã dẫn theo Cổ Cẩn Mai rời khỏi nhà họ Hoắc, đi đến chỗ ở riêng của anh trong nội thành. Khi nghe tin này, trong phút chốc tay đang cầm vô lăng cứng lại. “Chết rồi?” “Đúng, nghe nói lúc đầu thân thể cô ta không tốt lắm, sau khi khó sinh thì không thể cứu được. Nhưng mà ba đứa bé thì cứu được một đứa, là con trai, đã bị ông chủ bể đi rồi”. Trợ lý nói xong chuyện này, sợ anh không tin nên cuối cùng còn chụp ảnh một tấm vải trắng che thân thể một lớn hay nhỏ trên giường bệnh cho anh. Trong giây phút đó, con người Hoắc Hạc Hiên rụt lại! “Két…” Đột nhiên anh giẫm mạnh chân phanh, chiếc xe cứ dừng lại giữa đường cái như thế.
em dám trốn tôi sao