em mù mới yêu anh

Đánh giá. Chàng mù, hóa ra em thật yêu anh là một bộ truyện vô cùng đáng đọc. Truyện không có quá nhiều tình huống hài hước, cũng không bi thương đến nỗi phải rơi nước mắt, nhưng lại khiến trái tim tôi rung động không thôi, lại khiến cho tôi có một ấn tượng sâu Bởi vì em yêu anh người ơi, bởi còn đây bao nhiêu buồn vui, chỉ bên anh em mới có thể tươi cười. Dù là anh hôm nay xa xôi, chỉ còn có em yêu anh thôi, dù quá khứ của ta đã mãi xa mù khơi. Vẫn chờ anh yêu anh người ơi, dẫu là thêm bao nhiêu thời gian, em chờ mãi. . . Em Yêu Anh Phải làm sao, có thể quên bao kỉ niệm Ngày bình yên, có anh ở bên êm đềm Dưới đây là những câu nói ý nghĩa về tình yêu giúp bạn cảm nhận rõ hơn nhịp đập của trái tim mình: #1. Với thế giới, bạn có thể chỉ là một người, nhưng với một người, bạn có thể là cả thế giới #2. Mong tình yêu ẩn giấu sâu trong tim bạn tìm thấy tình yêu chờ đợi bạn trong mơ #3. Mong nụ cười bạn tìm thấy ở ngày mai xóa đi nỗi đau trong quá khứ #4. 517 Yêu thích. Gửi. Chỉ mới gặp nhau thôi mà, sao lại… - Hyperventilation [Backwater Cold] Trước Khi Gặp Em, Anh Thực Sự Thẳng thắn tập 20. Trang chủ> Chỉ mới gặp nhau thôi mà, sao lại… - Hyperventilation > Bình luận . Gửi. AlifiaPutri 11/02/2022. Tags của Tình Yêu Mù Quáng Full HD | Phim Tình Cảm Việt Nam Mới Nhất | Phim Lẻ VN Hay Nhất 2022: PHIM ĐAM MỸ ĐÀI LOAN: DNA Quyết Định Anh Yêu Em- DNA Says Love You1 #đammỹ #đailoan #shorts #kiss. Leave a comment Mua sắm Mua sắm. Hỡi kẻ rất yêu dấu, ấy chẳng phải là điều răn mới mà ta viết cho anh em, bèn là điều răn cũ anh em đã nhận lấy từ lúc ban đầu; điều răn cũ nầy tức là lời anh em đã nghe. Song le, ta cũng viết cho anh em điều răn mới, là điều chân thật trong Chúa và trong anh em, vì sự tối tăm đã trên rồi, và sự sáng thật đã soi sáng. App Vay Tiền Nhanh. Thể loại Showbiz, ngọt ngàoChuyển ngữ Tặc Gia, Mèo Lang Thang, Ciel, Nấm lùn, Fei Ying, Tử NhiBiên tập Mèo Lang Thang, Tặc Gia, Diệp ThầnBản dịch khác Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị MùKhông ai ngờ đến, nữ minh tinh Bùi Anh xinh đẹp, quyến rũ khiến người khác muốn phạm tội kia lại mang tính cách truyền thống, bảo thủ đến mức nụ hôn đầu chưa trao cho quý công tử Tống Nam Xuyên nhẹ nhàng, nho nhã nhìn tựa như tiên thiên kia lại là kẻ háo sắc, động chút là hôn Anh Chỉ trách cô, lúc trước mắt bị mù rồi!!!Nam chính là kiểu người mê chân dài, là hình mẫu bạn trai lý tưởng, tài giỏi, chiều chuộng bạn đoạnNhận được sự khen ngợi sùng bái không chút che giấu của Bùi Anh, Tống Nam Xuyên đắc ý ra mặt “Vừa rồi là lần đầu tiên tôi chơi thôi, chưa bộc lộ được hết khả năng đó [icon tự đắc].”Anh vừa nói vừa cầm điện thoại lên, ngón tay tiếp tục lướt như bay trên màn hình, lần này đã có kinh nghiệm, tay anh càng di chuyển đến xuất thần nhập hóa vô ảnh vô khi Bùi Anh xem xong điểm số hiện trên màn hình, trong lòng cô phải gọi là sục sôi “Bốn mươi bảy! Tốc độ tay của thiếu hiệp tốt như vậy chắc chắn là vẫn còn độc thân!”Tống Nam Xuyên ”......?”Bùi Anh ”......!”Bùi Anh muốn tự sát. Nhất định là Nhậm San San nhập vào người cô nói ra câu vừa rồi!Có một đứa bạn khốn khiếp cả ngày toàn suy nghĩ đen tối xấu xa không biết từ lúc nào đã ảnh hưởng đến mình, quả là đáng sợ!!!Tống Nam Xuyên định thần lại rất nhanh, nhìn vẻ mặt xấu hổ đến đỏ bừng của Bùi Anh, anh nhịn không được, cười nói “Ừm, đúng là tôi vẫn chưa có bạn gái.”Bùi Anh ”.........” Chuyển ngữ Mèo lang thangTháng ba đầu cánh hoa đào nở rộ ven đường bị từng cơn gió xuân cuốn phất, cánh hoa hồng nhạt bay lả tả trong gió cuộn vòng cuộn vòng, nhẹ nhàng tắp vào ô cửa sổ của một tòa nhà ở ven đường, cùng ánh nắng sớm mai đỗ lên tấm chăn trong căn phòng trắng chăn đơn nhạt màu, điện thoại di động đột nhiên bật sáng, tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng vang lên khắp căn Anh vươn tay trái từ trong chăn ra, lần mò bên gối, mắt vẫn nhắm tịt nhận điện thoại “A lô...”Giọng lơ mơ ngái ngủ, như kiểu chỉ một giây sau thôi cô sẽ lại ngủ thiếp đi.“Mấy giờ rồi mà cô vẫn còn ngủ thế hả? Đừng quên buổi chiều phải qua đây chụp ảnh đấy!”Giọng nói réo rắt vang dội của Nhậm San San khiến Bùi Anh tỉnh táo lại đôi phần, cô hàm hồ lầm bầm một tiếng “Biết rồi...”Sau khi cúp điện thoại, cô xem thời gian hiển thị trên điện thoại di động, còn chưa tới chín giờ... Làm cô còn tưởng mình đã ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa luôn rồi chứ, cho nên Nhậm San San mới phải gọi điện tới như muốn đòi mạng thế này.“Ai -” duỗi người, Bùi Anh lười biếng ngồi dậy, mái tóc đen mượt mà óng ả đổ tràn xuống eo ngay lập quẹt dép đi tới cạnh côn, cô không đi rửa mặt ngay mà việc làm đầu tiên lại là mở máy tính ra, đăng nhập vào bình luận mới, ba tin nhắn riêng mới, rất tốt, gộp lại cả ngày hôm nay cũng còn chưa quá hàng đơn trạng khá tốt, cô mở bình luận ra.“Kỷ Mạn làm người ta buồn nôn quá! Rác rưởi!” “Ghét nhất cái loại con gái nhà giàu như Kỷ Mạn, không coi ai ra gì, tam quan [1] bất chính, có một người cha giỏi giang thôi mà, lấy đâu ra cảm giác ưu việt đó không biết? [mỉm cười]”[1] Tam quan thường đề cập tới thế giới quan, các giá trị, quan điểm về cuộc sống.“Ỷ dáng người hơi đẹp một tẹo mà đã hận không thể cởi sạch trước mặt nam chính rồi hả. Kỷ Mạn giúp đoàn làm phim tiết kiệm được không ít vải vóc đó”“Ghét nhân vật Kỷ Mạn này ghê, cũng không thích cô. [tạm biệt]”“Mấy người buồn cười thật, nhân vật là nhân vật, diễn viên là diễn viên, ghét Kỷ Mạn thì cũng không nên chạy tới đây để mắng chửi chứ? Dù ra sao đi nữa thì Bùi Bùi chân dài miên man à, em là fan cuồng của chị nha, chụt chụt chụt!”Bùi Anh chớp chớp mắt, Kỷ Mạn là một vai trong bộ web drama mà cô nhận năm ngoái, một nữ phụ có tiền có thế và ác độc. Tuy bộ phim này được sản xuất với kinh phí hạn chế, nhưng hai diễn viên đóng nam nữ chính lại nhờ nó để làm bàn đạp bắt đầu bước vào tầm mắt của công chúng. Cũng vì thế, blog đăng ký ba năm mới được mấy trăm ngàn fans của Bùi Anh cũng nghênh đón một số lượng bình luận và tin nhắn cao nhất từ trước đến nay - tuy rằng đến chín mươi chín phần trăm đều tới mắng chửi cô thì điều đó cũng vẫn cho thấy cô cũng được người ta chú điều Bùi Anh cũng không quá để ý đến việc họ đang nói cái gì, hơn nữa từ khi web drama kết thúc, số người đến mắng cô đã càng ngày càng ít, hôm nay chỉ có năm bình luận mới, trong đó còn có một bình luận bênh vực cong môi cười cười, chạy tới phòng tắm rửa hộ cô thuê này có một phòng nhỏ rộng chưa tới ba mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách. Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cũng may vị trí và thiết bị lắp đặt không hề khi chuẩn bị đầy đủ xong, cô cầm vội ổ bánh mỳ trên bàn đi xuống Bùi Anh bước ra cửa, vừa lúc có một cơn gió xuân thổi qua, làn váy đỏ rực tung bay cùng hoa đào khắp chốn.“Meo ~” Dưới lầu, hai, ba con mèo hoang không biết từ lúc nào đã chạy tới gót chân, đảo qua đảo lại quanh chân cô. Mấy con mèo hoang này cô từng gặp nhiều lần, trước đây cũng từng cho chúng nó ăn, không ngờ đến bây giờ chúng nó lại chạy tới tìm cô đòi ăn như quen thuộc Anh không khỏi mỉm cười, để miếng bánh mì còn dư trong tay lại hết cho chúng tới đầu đường, cô vẫy taxi đến thẳng phòng làm việc của Nhậm San San. Tài xế taxi lén lút nhìn nhìn cô liên tục, khi dừng lại chờ đèn đỏ, rốt cuộc anh ta cũng mở miệng hỏi “Người đẹp à, cô là minh tinh phải không, sao tôi cứ thấy trông cô hơi quen quen ấy nhỉ?”Bùi Anh cười hỏi ngược lại “Thật sao?”“Đúng vậy, rõ ràng tôi đã thấy cô trên mạng rồi.” Tài xế gật gật đầu, càng nhìn càng cảm thấy cô gái xinh đẹp quá, đặc biệt là đôi chân, quá quyến rũ luôn rồi. Anh ta lại lén lún liếc nhìn đùi cô, rồi vội vàng ho khan một tiếng, nhìn về phía hàng của Nhậm San San nằm gần bờ sông, vùng lân cận có một khu dân cư, bên lề đường đa phần là một số cửa hàng Anh xuống xe, đi thẳng vào một tòa nhà nhỏ theo phong cách Địa Trung Hải. Nhậm San San đang ngồi trong ăn mỳ, thấy cô đi vào, bất thình lình nghẹn luôn sợi mỳ đang ăn “Khụ... khụ...khụ..., sao cô lại tới vào giờ này?”Bùi Anh kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô ấy “Thế sao tự nhiên mới sáng sớm cô đã gọi tôi làm gì?”“Tôi sợ cô ngủ quên, phải biết phòng ngừa chứ.” Cô ấy lại hút một sợi mỳ, rốt cuộc mới nhớ ra hỏi Bùi Anh một câu “Cô đã ăn sáng chưa?”Bùi Anh lắc San San nói “Quán mỳ bên cạnh vẫn còn đang bán đấy...” Cô ấy nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, “Mà thôi, buổi chiều còn chụp ảnh, tốt nhất cô đừng ăn nữa.”Bùi Anh “....”Nhậm San San rót cho cô ly nước, máy tính xách tay cũng đẩy đến trước mặt cô “Cô xem đi, bộ web drama máu chó mà cô diễn ấy, nam nữ chính đều đã nhận được phim mới rồi, sao chỉ có một mình cô vẫn phọt phẹt thế nhỉ, fans thì chả thêm được mấy mống, người mắng chửi sau lưng thì lại có một đống.”Bùi Anh không để tâm nhướn mày “Họ mắng tôi chứng tỏ tôi diễn tốt chứ sao.”Nhậm San San cười mắng “Cô đúng là lạc quan quá mức.”Nhưng mà cũng phải thôi, với cái vận may của Bùi Anh, không lạc quan một chút sợ là không sống khi Bùi Anh tốt nghiệp, cô vào làm tài vụ ở một công ty nhỏ, kết quả không tới một tháng, công ty đã đóng cửa vì kinh doanh không tốt. Sau đó bạn bè giới thiệu cô tới một khách sạn gia đình, cũng làm tài vụ, kết quả không tới một tháng, khách sạn cũng bị các ban ngành liên quan cưỡng chế ngừng kinh doanh để chỉnh đốn vì không đáp ứng được công tác phòng cháy chữa cháy, cô lại thất nghiệp thêm lần mà cũng may đúng dịp, khi làm việc ở khách sạn cô đã quen biết Trần Thắng, một người đàn ông tự xưng là tổng giám đốc kiêm người đại diện của phòng làm việc Thắng ta hỏi Bùi Anh, người đẹp à, cô có hứng thú làm ngôi sao không?Bùi Anh những tưởng, lẽ nào mình đã hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai rồi, lòng tràn đầy vui vẻ bước chân vào thế giới giải trí. Trần Thắng để cô và một nữ sinh ghép thành một nhóm nữ, mới vừa phát hành được một single, thành viên kia đã bị một công ty lớn đào đi, nhóm đành giải tán. Sau đó Bùi Anh phát triển độc lập, Trần Thắng lại nhận cho cô một bộ phim truyền hình, mặc dù chỉ là nữ phụ nhưng vai diễn này cũng khá có vai trò, kết quả là quay chưa được mấy tập, bên đầu tư đột nhiên rút vốn, không chỉ phải ngừng quay toàn bộ, mà ngay cả cát sê mấy tập đã quay đến bây giờ cô vẫn chưa nhận đó cuối cùng Trần Thắng cũng nhận ra, cô gái này ấy à, hình như đường vận may có gì đó khá đặc thù thì khi Bùi Anh vào công ty vẫn không phát triển được, công việc đã không nhiều, vậy mà chỉ có khoảng một nửa trong số đó là có thể hoàn thành thuận lợi, cho tới hôm nay, cô vẫn là một nghệ sĩ nhỏ vô danh tiểu tốt như ngày vì công việc thu nhập được không nhiều, Bùi Anh cùng với Nhậm San San hùn vốn mở một cửa hàng, chuyên bán trang phục nữ, Nhậm San San là cô chủ lớn, cô là cô chủ nhỏ kiêm người mẫu.“Ai, tôi vẫn hay suy nghĩ, cửa hàng của chúng ta làm ăn không lớn nổi, nói không chừng là do cô ám đấy.” Nhậm San San hút xong sợi mỳ cuối cùng, bưng bát lên húp canh. Bùi Anh bĩu môi, không thèm để ý đến kẻ thiếu “gia giáo” không coi ai ra gì San San để bát xuống, nửa đùa nửa thật cười nói “May mà ngày xưa cô không thi đậu tiếp viên hàng không, nếu không chắc mỗi ngày đều có máy bay rơi mất, haha.”Bùi Anh “... “Lúc cô học cấp ba cũng định thi học viện hàng không thật, nhưng mà bị đánh trượt vì tiếng anh quá kém. Bây giờ nghĩ lại... Nhậm San San nói không phải là không có yếu ớt thở dài một hơi, Nhậm San San ở bên tỏ vẻ vô cùng kinh sợ “Đại mỹ nữ à, đừng có gợi cảm thế chứ, tôi không có phúc để hưởng đâu.” Đầu ngón tay cô ấy nhấp nhấp chuột mấy lần, ánh mắt lóe lên hưng phấn, “Cho cô xem anh chàng đẹp trai này này, kích thích lắm.”Bùi Anh nhìn màn hình, gần như trong phút chốc cô đã bị người đàn ông trên đấy hấp dẫn hoàn toàn từ ánh nhìn đầu tiên.“Thế nào, đẹp trai không? Tống gia Tống tam công tử, đúng chuẩn cao ráo, giàu có, đẹp trai.” Nhậm San San cũng hiếm khi háo sắc nhìn chằm chằm màn ảnh đến xuất thần.“Ừm, rất đẹp trai...” Đặc biệt đối với loại mê trai đẹp như Bùi Anh thì quả thực là giết người không đao, “Tam công tử nhà họ Tống, Tống Nam Xuyên, mua 20 triệu cổ phần của Ảnh Nghiệp Hoàn Vũ, ý định tiến quân đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh quy mô lớn...” Cô đọc côi viết đi kèm hình ảnh trên blog, thoáng giật mình “Không chỉ đẹp trai mà còn lắm tiền thật đấy...”Nhậm San San lại chẳng hề kinh ngạc tẹo nào “Bây giờ mấy công ty gia đình kiểu này ai ai mà chẳng thích thò một chân vào lĩnh vực điện ảnh chứ, đâu phải cô không biết. Chân trước mới vừa thò vào, ngay lập tức đã có nữ minh tinh sán tới sao.”Cô ấy lại nhấp nhấp chuột vài lần, nói với Bùi Anh “Ầy, Tạ Hàm này, trước đây cô cũng từng hợp tác với cô ta phải không? Hôm qua còn bị chụp chung với Tống tam công tử đó, còn “nhìn rất thân mật” đấy.”Cô trực tiếp trích dẫn miêu tả của phóng viên, sau đó ném một ánh mắt quyến rũ như tơ về phía Bùi Anh “Hay là cô cũng suy tính thử xem? Cô nhìn cô này, trước lồi sau cong, lại còn chân dài miên man, cái gì cũng tốt hơn Tạ Hàm kia hết cả, cô ta còn dám tiến tới, cô cũng nhanh chân tóm lấy đi chứ còn chờ gì nữa.”Bùi Anh nghiêng đầu nhìn cô vài giây “Không lẽ cửa hàng của chúng ta làm ăn không khá nổi là vì cô nhàn rỗi quá à?”Nhậm San San “... “Bị chê trách là quá rảnh rỗi. Nhậm San San kiểm kê lại các trang phục mùa xuân mới thêm lần nữa, nhanh chóng chuyển sang công việc chụp ảnh vào buổi chiều. Bùi Anh ngồi trước gương trang điểm, yên lặng để chuyên gia trang điểm làm đường nét trên khuôn mặt của cô sắc nét hơn so với người Châu Á bình thường, thỉnh thoảng còn bị nhầm là con lai, khuôn mặt trái xoan và mái tóc thẳng đen mượt dài tới eo tôn lên nét đẹp nữ tính đặc trưng của Phương cô chụp ảnh, Nhậm San San ở bên cạnh giám sát, chụp một mạch xong mười lăm bộ áo quần, Bùi Anh mệt phờ người nằm bẹp trên ghế sa lon không buồn nhúc San San ngắm hiệu quả của mấy bức ảnh kia, cảm thấy không tồi chút nào, rốt cuộc cũng nảy lòng từ bi ném cho Bùi Anh một ổ bánh mì “Cô ăn trước lót dạ đi, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”“Ờ...” Bùi Anh ỉu xìu nằm bẹp trên ghế sa lon gặm bánh mì, thuận tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Anh Tổng giám đốc Trần à, gần đây có việc gì em nhận được không anh?Trần Thắng Tiểu Bùi à, không phải em vừa diễn một bộ web drama đó à?Bùi Anh Đấy là chuyện của năm ngoái rồi...Trần Thắng Thật sao? Ha ha, anh lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt lắm [nghịch ngợm], em chờ chút, anh xem Anh cầm điện thoại di động chờ nửa phút, Trần Thắng gửi hồi âm “Có một việc thật đây.” Đăng bởi admin Chuyển ngữ Tử Nhi Bùi Anh tổng kết lại cuộc sống của mình vào hiện tại, về cơ bản thì mỗi ngày sẽ làm việc trong đoàn làm phim và đắm chìm trong nam sắc. Ừ, lại thêm một lần ăn thịt, cái này là thịt thật. Hôm nay quay phân cảnh nữ chính ăn thịt, hơn nữa còn là nam chính mời nữ chính ăn bò bít tết thượng hạng. Bò bít tết do bếp trưởng nhà hàng của tập đoàn Úc thị tự mình đảm nhiệm, Bùi Anh chụp hình trước theo thông lệ rồi đăng lên weibo. Giống với mọi ngày, fan weibo oán thù bình luận cực kì tích tực. “Từ khi nhận phim Mùa yêu thương, Bùi ta nhanh chóng chuyển mình thành weibo mỹ thực rồi.” “Mỗi ngày đều thấy chị ăn thịt trên weibo, sau này còn xem lại lần nữa trên tv, lòng mệt quá [tạm biệt]” “Bạn Bùi Anh plus sắp online. [mỉm cười]” “Quyết định tối nay ăn bò bít tết [mỉm cười]” “Cơm của Hoàn Vũ thơm ngon có tiếng, nhưng tui chưa bao giờ thấy có weibo nào mất trí như cô [tạm biệt] chỉ cần cô mập mập mập lên.” “Bùi Bùi, đoàn làm phim của chị còn thiếu người không? qaq thể loại của hội ăn thịt qaq” Bùi Anh đăng trên weibo xong rồi chưa đủ, cô còn chạy sang weixin gửi tin cho Tống Nam Xuyên. Anh Anh Đang làm việc ạ? Em đang ăn thịt [hình ảnh] Tống Nam Xuyên “...” Anh tìm ảnh chụp trong album điện thoại, gửi cho Bùi Anh. Tống Cẩu đản Anh cũng có thịt ăn [hình ảnh] Bùi Anh nhìn thoáng qua ảnh chụp anh gửi đến, lập tức đầu chảy đầy vạch đen. Tấm hình anh gửi là lúc Bùi Anh ngủ trên giường. Anh Anh Anh chụp tấm ảnh này hồi nào? [tức giận] Tống Cẩu đản Buổi tối hôm trước? Anh Anh xóa ngay [mỉm cười] Tống Cẩu đản Không được, đây là vật báu có một không hai của anh. [mỉm cười] Bùi Anh “...” Không biết xấu hổ! Buổi tối quay phim xong, Tống Nam Xuyên lại đến đón cô. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của đoàn làm phim anh đã xem trước rồi, anh vừa cài dây an toàn giúp Bùi Anh vừa hỏi cô “Ngày mai em được nghỉ phải không?” “Uhm.” Các diễn viên trong đoàn quay liên tục mười ngày thì sẽ được nghỉ một ngày, Bùi Anh tính ngủ hết ngày mai, nghỉ ngơi đàng hoàng một chút. Tống Nam Xuyên gật đầu nói “Vậy mai anh cũng không đi làm.” “...Thân là giám đốc sao anh lại tùy tiện như vậy được?” “Thì bởi vì anh là giám đốc nên mới có thể tùy tiện như vậy chứ.” Tống Nam Xuyên nhướng đuôi mày, nhìn Bùi Anh, “Nếu ngày mai được nghỉ anh sẽ dạy em bơi nhé.” Lông mày Bùi Anh vô thức giật giật lên “Em nói muốn học bơi lúc nào?” “Biết bơi là kĩ năng sinh tồn cơ bản đấy, đương nhiên là phải biết chứ sao, chẳng lẽ em còn muốn rơi xuống nước thêm lần nữa à?” “Tất nhiên là không, bởi vì em có đứng bên bờ sông đâu chứ.” Bùi Anh mỉm cười. “Dù gì hiện tại cũng sắp đến hè rồi, nhất định sẽ có rất nhiều tiệc tùng ở bể bơi, nếu em được mời chẳng lẽ cũng không tính đi hả?” “...Chờ được mời rồi nói sau, ngày mai em muốn ngủ.” “Ok, buổi sáng ngủ, buổi chiều bơi.” Bùi Anh “...” Vốn cô còn tưởng Tống Nam Xuyên chỉ là nhất thời nổi hứng, ai ngờ hôm sau anh thật sự tàn nhẫn kéo cô dậy. Bùi Anh buồn ngủ vò mớ tóc đen hơi rối của mình, mặt mày rất không tốt nhìn anh “Vì sao em phải học bơi chứ? Bao nhiêu năm không biết bơi, chẳng phải em vẫn sống được đó à?” Tống Nam Xuyên mở to mắt vô tội nhìn cô “Nếu em không học bơi, anh sẽ không yên tâm dẫn em đi du thuyền ra biển, cũng sẽ không yên lòng đưa em đi chơi bên bờ biển.” Bùi Anh “...” “Hay là em muốn mặc áo cứu sinh suốt hành trình?” ... Bùi Anh thử tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cô cảm thấy mình vẫn nên học bơi đi. Trong biệt thự của Tống Nam Xuyên có hồ bơi, Bùi Anh ăn cơm trưa xong thì theo anh đến hồ bơi. Mặc dù ở đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, không ngờ nó lại lớn như vậy. Tống Nam Xuyên đưa cho cô một bộ áo tắm bảo cô đi thay. Bùi Anh nhìn bộ bikini hai mảnh màu xanh biển trong tay, cau mày “Không có bộ nào liền thân sao?” Tống Nam Xuyên kinh ngạc nhìn cô “Thời nào rồi mà có người mặc áo tắm liền thân nữa chứ?” Bùi Anh “...” Em không phục! Nhưng vị giám đốc Tống tài sản kếch xù nào đó lần này chỉ chuẩn bị mỗi một bộ áo tắm, Bùi Anh đành phải đi thay. Lúc cô đi ra, Tống Nam Xuyên cũng đã thay quần bơi, đang nằm nghỉ ngơi trên ghế bên bờ cát. Bùi Anh chần chừ đi qua, Tống Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn thấy cô, kìm lòng không được mà cười nói “Rất vừa người, em thế này còn gợi cảm hơn cả không mặc gì nữa ấy.” Bùi Anh chán nản “... Cho nên đây mới là mục đích chính của anh phải không! Háo sắc!” Tống Nam Xuyên đứng lên, hào phóng nói “Không phải anh cũng cho em nhìn rồi mà?” ...Ai thèm nhìn anh! Trong lòng Bùi Anh phỉ nhổ như vậy nhưng ánh mắt vẫn không ngừng lướt qua lướt lại trên cơ bụng tuyệt vời của Tống Nam Xuyên. Nhìn thấy động tác mờ ám đó, Tống Nam Xuyên cười hỏi cô “Em thấy có vừa lòng không?” Bùi Anh “...” Nói thật này tổng giám đốc Tống, không phải anh ghét mấy bộ tiểu thuyết giám đốc này nọ lắm à? Trước tiên Tống Nam Xuyên kéo cô đi vận động làm nóng người, sau đó làm quen với nước ấm rồi mới cho cô xuống nước. Nghe nói phải xuống nước, trong lòng Bùi Anh lại thấy thoáng hoang mang. Cô đứng bên cạnh hồ, nói với Tống Nam Xuyên “Lúc còn bé em học bơi thiếu chút nữa thì chết đuối, thế nên trong lòng em mới có bóng ma tâm lý, không bao giờ muốn xuống nước nữa.” Tống Nam Xuyên vỗ vỗ lưng cô an ủi, anh dịu dàng nói “Không sao, chúng ta đi khu nước cạn, mực nước chỗ đó chỉ có một mét rưỡi, em đứng thẳng người thì đến ngang vai em thôi.” “Được rồi.” Bùi Anh đi theo anh đến khu nước cạn, cẩn thận bước xuống nước. Tống Nam Xuyên vẫn sát bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi về phía trước hai bước “Em đừng sợ, anh ở ngay bên cạnh mà, không để em chìm xuống đâu.” “Vâng...” “Ai cũng có sức nổi cả, trước tiên em phải cảm nhận cảm giác nổi trên mặt nước đã.” Tống Nam Xuyên nói xong thì kéo hai tay của cô lui về sau mấy bước để cho Bùi Anh từ từ nổi lên trên mặt nước. Hai chân Bùi Anh vừa rời khỏi mặt đất thì bắt đầu luống cuống. Cảm giác sợ hãi chìm trong nước lúc trước cô vẫn còn ghi nhớ, bây giờ mặt vừa tiếp xúc với nước thì cảm giác đó lại cuồn cuộn ập sang. Tống Nam Xuyên thấy cô sợ như vậy thì nhanh chóng chạy lại đỡ cô lên. “Em có sao không?” Hai tay anh vòng qua thắt lưng cô tránh cô lại ngã xuống. Bùi Anh thở hổn hển mấy hơi, dựa trên đầu vai anh nói “Không được, em rất sợ, nhất định em không đi nghỉ bên bờ biển đâu mà.” Tống Nam Xuyên khẽ cười hai tiếng, vỗ nhẹ sau lưng cô trêu chọc “Không sao rồi, em nghĩ tới chuyện lúc trước bị đuối nước sao?” “Uhm, nước tràn đến là em thấy sợ rồi.” Tống Nam Xuyên lại an ủi cô một lúc mới hỏi “Lúc đó xảy ra chuyện gì vậy? Ai dạy em bơi?” “Em trai em...” Bùi Anh khẽ nhíu mày, “Em không biết bơi mà cũng không ai dạy em cả, mấy năm cấp hai lúc nghỉ hè em trai rủ em đi bơi, vỗn em vẫn mang theo phao bơi nhưng mà không ngờ em ấy lại lấy mất, em ấy nói em là học sinh trung học rồi mà còn mang theo phao bơi rất mất mặt... Sau đó em ấy nói dạy em bơi, chân em bị chuột rút, em ấy không kéo em lên được, cuối cùng nhờ một chú bên cạnh cứu em lên.” Lúc ấy Bùi Anh đã nghĩ mình sẽ chết thật rồi, sau khi lên được bờ cả người cô vẫn còn run lẩy bẩy. Về đến nhà thì ba mẹ đã biết chuyện, họ không phê bình em trai nhưng lại dạy dỗ cô một lúc, sau đó cô không học bơi lội gì nữa. “Em trai em không hiểu chuyện gì cả, mình chỉ biết một chút mà còn dám dạy người khác bơi?” Vốn Tống Nam Xuyên đã có ấn tượng không tốt vì trong nhà Bùi Anh phân biệt đối xử giữa với cô và em trai, giờ thêm việc này nữa thì anh lại càng không thích cậu em đó. Bùi Anh không nói gì, Tống Nam Xuyên nhìn cô nói “GIờ em sợ nước như thế chắn chắn không học được gì rồi, thế này đi, trước tiên em học ngâm nước, chờ em quen rồi sẽ không sợ thế nữa.” “Ngâm nước?” Bùi Anh không hiểu lắm. Tống Nam Xuyên giải thích “Em ngồi xổm xuống, ngâm mình trong nước, nín thở xem có thể giữ được bao lâu.” “...Sao nghe có hơi đáng sợ.” Tống Nam Xuyên bị ánh mắt như thỏ nhỏ của cô chọc cười, anh kéo tay cô nói “Không cần sợ, anh vẫn nắm tay em, nhất định sẽ không buông ra.” “Vậy... anh cũng ngâm nước với em sao?” “Phải.” Bùi Anh suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói “Vậy được rồi, em sẽ thử xem.” Tống Nam Xuyên cầm một cái kính bơi mang vào giúp cô, sau đó bản thân mình cũng đeo một cái. Anh nắm tay Bùi Anh, mỉm cười với cô “Chuẩn bị xong chưa?” “Rồi ạ.” Bùi Anh gật đầu. “Anh đếm từ một đến ba, chúng ta cùng nhau ngồi xuống.” “Được.” “Một, hai, ba.” Tống Nam Xuyên đếm xong thì ngập vào trong nước đồng thời với Bùi Anh. Nước ùa tới từ bốn phương tám hướng khiến Bùi Anh lại bắt đầu sợ hãi, dường như nhận ra cảm xúc của cô, hai tay Tống Nam Xuyên càng siết chặt hơn, đan vào giữa mười ngón tay cô. Bùi Anh bất giác nhìn về phía anh, Tống Nam Xuyên cong môi cười lại, cả người anh sát lại gần hôn lên môi cô. Lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Bùi Anh hôn người ta dưới nước, cảm giác đó thực sự rất lạ kì, giống như hô hấp của mình cũng là của đối phương, không sao thiếu được, tìm kiếm đòi hỏi lẫn nhau, giống như câu chuyện đồng thoại lãng mạn trên thế giới. Chìm trong nụ hôn sâu dài của Tống Nam Xuyên, Bùi Anh đã quăng hết nỗi sợ nước lên chín tầng mây. Đến khi không khí trong phổi hai người không còn thừa lại bao nhiêu thì Tống Nam Xuyên mới kéo Bùi Anh đứng dậy. Vừa lên khỏi mặt nước, Bùi Anh thở hổn hển mấy hơi. Tống Nam Xuyên tháo kính bơi xuống, vòng qua thắt lưng cô đỡ cô lên thành hồ “Cảm giác thế nào? Có phải thích hơn lúc hôn trên mặt đất không?” Cả người Bùi Anh còn chưa bình thường trở lại nhưng vẫn cố gắng lườm anh một cái. Tống Nam Xuyên cười xong lại nhích tới hôn lên khóe môi cô, nhìn cô nói “Như vậy sau này lúc ở trong nước em sẽ nhớ lại nụ hôn vừa rồi của chúng ta chứ không phải kí ức của lần chết chìm đó nữa.” Tuy rằng Bùi Anh không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn bị những lời đó làm rung động mất rồi, nhất định là do đại não thiếu không khí. Tống Nam Xuyên càng dán sát lại cô, đụng chạm ám chỉ cô “Em nói xem cảm giác yêu ở dưới nước thế nào nhỉ?” “...Anh là đồ háo sắc!” Mặc dù chưa bình tĩnh lại nhưng Bùi Anh vẫn nhịn không được lớn tiếng mắng mỏ anh. “Chỉ trước mặt em thôi.” Tống Nam Xuyên trả lời rất quân tử, vô cùng thẳng thắn, “Hôm nay cứ học thế này đã, chúng ta về phòng, nhé?” “Không về!” “Vậy em muốn ở ngay chỗ này sao?” “...Trong đầu anh không nghĩ được cái gì khác sao?” Tống Nam Xuyên cảm thấy thật oan ức “Hai ngày trước em nói mệt quá, anh đã nhịn không làm, hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, em còn muốn chơi xấu thế à? Nghẹn lâu như vậy không tốt cho sức khỏe.” Bùi Anh “...” Cô biết ngay Tống Nam Xuyên dạy cô bơi chắc chắn không có gì tốt mà! Đăng bởi admin Ngôn Tình Nguồn thuvienngontinh 444,670 Hoàn Thành 094803 26/11/2017 Đánh giá từ 30 lượt Không ai ngờ đến, nữ minh tinh Bùi Anh xinh đẹp, quyến rũ trong truyện Em Mù Mới Yêu Anh khiến người khác muốn phạm tội kia lại mang tính cách truyền thống, bảo thủ đến mức nụ hôn đầu chưa trao cho quý công tử Tống Nam Xuyên nhẹ nhàng, nho nhã nhìn tựa như tiên thiên kia lại là kẻ háo ngôn tình sắc, động chút là hôn Anh Chỉ trách cô, lúc trước mắt bị mù rồi!!!Nam chính là kiểu người mê chân dài mỹ nhân như họa, là hình mẫu bạn trai lý tưởng, tài giỏi, chiều chuộng bạn bạn theo dõi truyện hot tiếp theo từ tác giả Bản Lật Tử nhé. Chuyển ngữ Tử Nhi Ngày hôm sau khi Bùi Anh và Tống Nam Xuyên hòa thuận, series truyện về họ trên weibo đã cập nhật tập năm. “Thực hư chuyện Bùi Anh và Tống Nam Xuyên tình xưa rực lửa! Giám đốc Tống cứu mỹ nữ ở bể bơi, nam hữu lực* bộc phát!” *Nam hữu lực 男友力 là một cách nói được sử dụng rộng rãi trên internet, ý chỉ những người đàn ông săn sóc, dịu dàng và ngang ngược. Không biết đám paparazzi chỗ-nào-cũng-có-mặt đó làm thế nào mà đột nhập vào được buổi tiệc của nội bộ Hoàn Vũ, còn chụp được chùm ảnh Tống Nam Xuyên nhảy xuống bể bơi cứu Bùi Anh, cởi áo vest khoác lên người cô rồi còn ôm cô rời đi. Nhóm fan mạng vẫn chú ý chuyện này ngay lập tức sục sôi. “Má ơi mỹ nhân rơi xuống nước! Tui cá năm cọng lông là sau đó giám đốc Tống không thể khống chế được! [doge]” “Giám đốc Tống keo kiệt quá, che kín mít như vậy có nhìn được gì đâu [moi mũi]” “Ôm kiểu công chúa! Trời ơi moa giám đốc Tống nam hữu lực max!” “Tui nhìn ra bộ vest và đồng hồ của Tống Nam Xuyên toàn là đồ quý giá trên trời, cứ mặc thế mà nhảy xuống nước [mỉm cười] tui nể anh là đàn ông chân chính [mỉm cười]” “Rốt cuộc lại vui vẻ rồi à [tạm biệt] mấy vụ cãi nhau mà không phải chia tay thế này toàn là ân ái mặn nồng cả thôi [tạm biệt]” “Nói thật, với giá trị sắc đẹp nghịch thiên thế này - đây là khởi đầu của nhóm quần chúng ăn dưa*.” *quần chúng ăn dưa là từ ngữ hay dùng trên internet, ý chỉ một nhóm cư dân mạng không hiểu rõ chuyện gì, thể hiện thái độ vây xem, quan tâm. “Xem ra thẩm mỹ của giám đốc Tống vẫn còn bình thường [cười cry]” Weibo của Bùi Anh cũng nhận được rất nhiều lời an ủi của fan, chỉ có điều cô bận quay phim quá nên cũng không có nhiều thời gian để đọc. Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Tống Nam Xuyên lái xe tới đón cô. Bởi vì hai người đã nối lại tình xưa, nên anh kiên quyết yêu cầu Bùi Anh chuyển về chỗ bên kia của mình. Bùi Anh cho trợ lý của mình về trước rồi ngồi lên xe của Tống Nam Xuyên. Tài xế lái xe về chỗ ở hiện tại của Bùi Anh trước, giúp cô dọn đồ đạc, Tống Nam Xuyên cầm một hộp đồ ăn tuyệt đẹp đưa cho Bùi Anh “Có muốn ăn thêm chút gì không?” “Muốn!” Bùi Anh vui vẻ mở hộp đồ ăn ra, bên trong là một số các món ăn hàng ngày, “Vừa nhìn đã biết món của Thiên Hạ Cư rồi, cơm nhà mà làm đẹp chưa này.” Cô gõ gõ chiếc đũa, gắp một miếng thịt cho vào miệng. Tống Nam Xuyên thấy cô ăn ngon miệng như vậy thì cười cười nói “Đoàn làm phim của bọn em không phát cơm hộp à? Anh nhớ thức ăn của Hoàn Vũ cũng ăn được mà.” Bùi Anh nói “Một ngày chỉ có hai hộp cơm thôi, sao mà ăn no được.” “Thế em ăn thêm cơm tối như vậy không sợ béo lên à? Với lại lúc quay phim em cũng hay ăn thịt mà đúng không?” Bùi Anh nghẹn một chút “Em không sợ, em làm việc nhiều thế mà, hơn nữa thể chất của em ăn không mập.” Cô nói xong thì liếc mắt nhìn Tống Nam Xuyên một cái, “Nghe ý của anh, có phải anh lo em béo lên đúng không?” “Không có, mập một chút có khi cảm giác còn tuyệt hơn.” Khóe miệng Bùi Anh co giật, nếu không phải vì tiếc, nhất định cô sẽ cầm hộp đồ ăn trong tay úp thẳng lên mặt anh. Lúc Bùi Anh giải quyết sạch sẽ hộp đồ ăn, tài xế cũng lái xe tới dưới lầu nhà trọ của cô. Tống Nam Xuyên theo cô lên lầu, giúp cô cất đồ đạc vào vali hành lý, anh hỏi “Bảo Trần Thắng trả phòng lại đi.” “Không muốn.” Bùi Anh ngồi xổm trên mặt đất, kéo khóa hành lý lại rồi đứng lên. Tống Nam Xuyên hơi cau mày, nhìn cô hỏi “ Sao không trả lại? Tiền thuê nhà là tự em chi trả đúng không?” “Vâng, nhưng mà giữ lại nơi này em thấy yên tâm hơn, nếu không ngày nào đó em lại cãi nhau với anh, đến chỗ để về em cũng không có thì sao.” “...” Tống Nam Xuyên thoáng mím môi, anh đáp, “Chúng ta sẽ không cãi nhau nữa.” Bùi Anh buồn cười nói “Làm gì có đôi nào yêu nhau mà không cãi nhau đâu.” Nói xong cô nhướng nhướng đuôi lông mày, “Đừng tưởng bây giờ anh bên em là vậy, nhưng thật ra muốn trở mặt chỉ một sớm một chiều, em phải chừa lại đường lui cuối cùng cho mình chứ.” Tống Nam Xuyên “...” Anh im lặng một lúc mới nói “Anh không tạo cho em cảm giác an toàn như vậy à?” Quả nhiên ầm ĩ một trận thì sự tín nhiệm anh đã giảm xuống! Bùi Anh kéo hành lý trong tay lên, nhìn anh nói “Với tư cách một người đàn ông mà nói, anh thuộc loại người có thể mang lại cảm giác an toàn cho phụ nữ, nhưng cảm giác an toàn của một người phụ nữ không phải tất cả đều đến từ đàn ông, đối với em, có tiền mới có cảm giác an toàn. Tiền của chính em.” Tống Nam Xuyên lại im lặng một lúc, anh nói với Bùi Anh “Phòng của em cứ để trống ở đây thì còn phải nộp tiền thuê nhà và phí vật dụng nữa, không có lời gì cả. Vậy đi, anh mua cho em một căn hộ đăng ký tên của em, vậy thì đó chính là tài sản của em rồi.” “...Không phải ý này, cái em nói chính là tiền do em kiếm được! Chờ em kiếm được tiền tự em sẽ mua nhà, không cần anh mua, hừ.” Tống Nam Xuyên cười cười với cô “Dùng hay không là chuyện của em, còn mua hay không là chuyện của anh, anh thích thì anh mua nhà cho em.” Bùi Anh “...” Cô cảm thấy hiện tại má trái của Tống Nam Xuyên viết hai chứ "có tiền", má phải viết "tùy hứng". Không tranh cãi vấn đề này với anh nữa, hai người kéo hành lý ra ngoài. Tài xế giúp họ để hành lý lên xe rồi lái xe chạy về hướng biệt thự của Tống Nam Xuyên. Vừa xuống xe còn chưa vào trong nhà, mấy con mèo hoang Bùi Anh nuôi đã meo meo xông tới ngay lập tức, lượn vòng quanh chân cô. Bùi Anh ngồi xổm xuống thân thiết sờ sờ đầu chúng nó, nói “Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, trong khoảng thời gian này anh ấy có cho tụi em ăn cơm đàng hoàng không?” “Meo~” Tiểu Hắc ngẩng đầu lên tiếng. Tống Nam Xuyên đứng sau lưng Bùi Anh nhìn chằm chằm mấy con mèo nhỏ bên chân cô “Anh cung phụng chúng nó như tổ tông.” Bùi Anh khẽ cười, đứng dậy đi vào nhà, mấy con mèo nhỏ cũng đi vào theo cô. “Hôm nay anh cho bọn chúng ăn chưa?” Bùi Anh đặt hành lý lên sopha phòng khách, hỏi Tống Nam Xuyên ở phía sau. Tống Nam Xuyên đáp “Buổi sáng lúc đi anh có chuẩn bị đủ nước với đồ ăn cho mèo rồi.” Nói xong anh nhìn thoáng qua bát ăn, bên trong đã trống không, “Chúng nó ăn sạch sẽ thật.” “Tụi em có đói bụng không?” Bùi Anh cúi đầu, mấy con mèo nhỏ kêu meo meo mấy tiếng. Cô lại đi lấy thêm ít đồ ăn cho chúng nó, ngồi chồm hổm nhìn bọn mèo một lúc, hình như đột nhiên lại nhớ ra cái gì, cô hỏi Tống Nam Xuyên bên cạnh “Đúng rồi, anh có biết hai người đàn ông mặc đồ tây không?” “Người mặc đồ tây?” Tống Nam Xuyên còn chưa phản ưng kịp. Bùi Anh gật gật đầu, nói tiếp “Hôm em chuyển nhà đột nhiên bọn họ xuất hiện đến giúp em chuyển nhà, sau đó lúc em rời khỏi buổi ký tên bị fan vây kín, cũng nhờ bọn họ đi ra giúp em giải vây.” Cô vừa nói như vậy, Tống Nam Xuyên cũng nhớ ra “người mặc đồ tây” mà cô nói chính là vệ sĩ lúc trước anh tìm cho cô. Chuyện này không có gì phải giấu giếm, anh nói thẳng “Là lúc trước anh bảo Tiểu Trương tìm vệ sĩ cho em.” “Vệ sĩ?” “Phải, không phải hồi trước em gặp tên cuồng theo dõi kia sao? Anh sợ em lại xảy ra chuyện gì nên có bọn họ đi theo anh cũng yên tâm hơn.” “Ồ, quả nhiên là người của anh.” Bùi Anh nghĩ nghĩ rồi nói, “Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì, anh rút bọn họ lại đi.” “Cứ để họ đi theo em đi, họ sẽ không quấy rầy gì đâu, có công việc gì cần thể lực thì để cho họ làm.” “...Nói là như vậy, nhưng thuê vệ sĩ thì không rẻ mà.” Tống Nam Xuyên lại cười với cô như vừa rồi “Anh thích tiêu tiền vì em.” Ừ, tốt lắm. Buổi tối Bùi Anh tắm gội sạch sẽ rồi nằm yên ở trên giường đọc kịch bản, Tống Nam Xuyên đến quấn quít lấy cô muốn đòi yêu. Bùi Anh đẩy anh ra, nhìn anh cảnh cáo “Em muốn học thuộc lời thoại trong kịch bản trước, anh tự đi ngủ đi.” Anh trai Tống Nam Xuyên mất hứng “Cái gì chứ? Kịch bản đẹp hơn anh à?” Bùi Anh “...” Nói cũng có lý, trong phút chốc cô không thể phản bác lại anh được. Tống Nam Xuyên thấy cô sững sờ thì nhanh chóng sát lại, bàn tay tiến vào theo cổ áo. Bùi Anh quay đầu đi, né tránh nụ hôn của anh, giọng cô tức giận nói “Hôm qua mới làm mà, anh buông ra.” Cô nghiêng đầu đi, Tống Nam Xuyên dứt khoát hôn xuống bên cần cô, nhất định không buông ra “Ai nói hôm qua làm rồi thì mấy ngày tiếp không thể làm?” “Em nói rồi! Một tuần chỉ được làm hai lần!” Khóe miệng Tống Nam Xuyên co rút “Hai lần? Có ít quá không?” “Không ít, tần suất như vậy là thích hợp rồi.” Tống Nam Xuyên nhìn cô “Một ngày một lần được không?” Bùi Anh “...” Cô đẩy Tống Nam Xuyên ra, cầm kịch bản đứng lên “Em còn phải học thuộc lời thoại, anh đừng làm loạn nữa.” Tống Nam Xuyên thấy cô quyết tâm muốn xem kịch bản, anh thở phì phò đi ngủ, còn quay lưng lại với cô. Bùi Anh đọc kịch bản cũng gần nửa tiếng mới tắt đèn đi ngủ. Vừa mới nằm xuống thì cảm giác Tống Nam Xuyên nhích lại gần, còn quen tay ôm lấy cô. Bùi Anh khẽ cười, nhìn về phía anh trong bóng tối “Anh còn chưa ngủ hả?” Tống Nam Xuyên cọ đầu trên người cô hai cái, lười biếng đáp “Không ôm em anh ngủ không được.” “Thôi đi, thế hơn hai mươi năm qua anh trải qua thế nào?” “Anh sống hai mươi bảy năm quá uổng phí.” Anh nói xong, tay lại lướt dọc theo chân của Bùi Anh, “Một lần cũng không được hả em?” “... Em muốn đi ngủ, ngủ ngon.” Tống Nam Xuyên thấy cô nhắm mắt lại không để ý tới mình thật, anh ngượng ngùng rụt tay về “Được rồi, xem như hôm nay tính lãi cho ngày mai đi.” Bùi Anh “...” Anh không chịu thiệt chút nào cả. Sau đó đoàn làm phim vẫn tiến hành công tác quay phim đâu vào đấy, Trần Thắng có đến tham quan một chuyến, nhân tiện nói cho Bùi Anh biết MC buổi ký tên lần trước là bạn của Tạ Hàm. Đột nhiên cô ta yêu cầu Bùi Anh hát không biết có phải xuất phát từ mưu kế của Tạ Hàm hay không, dù gì cũng tự bản thân cô ta nói là không khí ở hội trường quá sôi động, cho nên cảm xúc bị ảnh hưởng từ fans hâm mộ mới yêu cầu Bùi Anh hát. “Em còn nhớ lần trước Tống Nam Xuyên kiện tòa soạn viết bài nói về scandal của anh ta và Tạ Hàm không?” Trần Thắng nói, “Quan hệ giữa Tạ Hàm và tòa soạn đó không tệ, chuyện lần trước cô ta cũng bị liên lụy tới ít nhiều, nhất định trong lòng vẫn khó chịu lắm đây.” “Chắc là vậy.” Bùi Anh suy nghĩ, nói với Trần Thắng, “Tùy cô ta đi, chúng ta cũng không có bằng chứng chứng minh cô ta yêu cầu MC đó, hơn nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến em.” “Nói thì nói như vậy, nhưng ai biết cô ta sẽ lại ngáng chân em ở chỗ nào nữa đây? Sau này em nên chú ý cô ta nhiều hơn một chút.” “Vâng, em biết rồi.” “Anh không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, gắng diễn thật tốt.” Nói xong, Trần Thắng đứng lên rời khỏi trường quay. Bùi Anh nhân lúc nghỉ thì onl lướt weibo, vừa lên weibo đã phát hiện lượng fan của mình vượt hơn trăm vạn, nhóm fan đều kêu gào chờ quà tặng trăm vạn fans của cô. Bùi Anh thấy hơi phiền não, cô đọc qua bình luận, yêu cầu nhiều nhất là muốn cô đăng hình lúc bé. ...Ồ, nếu đã muốn xem hình lúc nhỏ thì cô đăng hình lúc nhỏ thôi. Sau khi về nhà cô lật tìm trong tập album ảnh mấy tấm hình chụp lúc được mấy tháng, đưa điện thoại chụp lấy một tấm rồi đăng lên weibo. Đăng hình xong cô vẫn onl chờ đợi, muốn xem thử mọi người sẽ phản ứng thế nào. “...Nhìn cái này tôi sẽ thành fan cha* quá thôi [cười cry]” *Fan hâm mộ có các kiểu như fan em gái, fan mẹ, fan cha,... “Luc nhỏ Bùi Bùi đã siêu chân dài!” “Con vịt nhỏ màu vàng trong bồn tắm, tui có một con giống như vậy [doge]” “Cái này không tính! [mắng] [mắng] [mắng]” “Phi lễ chớ nhìn. */w*” Tống Nam Xuyên tắm xong đi ra thấy cô cười ha ha với di động, anh tò mò đi qua xem “Em đang xem cái gì mà vui vẻ vậy?” Bùi Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái “À, hôm nay fan trên weibo vượt trên trăm vạn, mọi người muốn em đăng quà.” Tống Nam Xuyên liếc nhìn màn hình trên tay cô thấy bức hình lúc nhỏ “Đây là em lúc còn nhỏ à? Đáng yêu quá.” Anh nói xong thì thấy quyển album Bùi Anh đặt ở bên, cầm lên lật qua lật lại “Sao lúc nhỏ em chụp ít hình vậy?” “À... Ba mẹ em không thích chụp ảnh cho em, nhưng ảnh chụp của em trai em thì có rất nhiều.” Lúc còn bé đâu giống như bây giờ, thời nay ai cũng có điện thoại sẵn trên tay, muốn chụp là chụp ngay lúc ấy. Thời đó muốn chụp ảnh thì phải ra tiệm tìm thợ chuyên chụp hình. Tống Nam Xuyên nghe cô nói vậy thì khẽ nhíu mày “Sao lại có người không thích con gái chứ? Lúc mẹ anh biết anh là con trai thì cực kì ghét bỏ.” Bùi Anh phì cười, trước kia cô từng nghe anh nói, mẹ anh luôn muốn có con gái, nhưng mà sinh ba lần vẫn đều là con trai, chắc chắn bà sẽ buồn phiền lắm ha ha ha. Tống Nam Xuyên đưa tay ôm cô, dịu dàng tựa trên đỉnh đầu cô rồi nói “Sau này con của chúng ta, dù là trai hay gái anh sẽ đều thích hết.” Mặt Bùi Anh hơi đỏ lên “Ai muốn sinh con với anh chứ.” “Em.” Bùi Anh “...” Lại bị sụp hố rồi. Tay Tống Nam Xuyên khép quyển album rồi quăng qua một bên, ôm Bùi Anh ngồi lên đùi mình “Hay là giờ chúng ta sinh một đứa đi?” “...Ngài Tống à, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.” Tống Nam Xuyên trừng mắt nhìn cô “Em đang ám chỉ với anh gì đó hả? Bùi Anh nhếch mép, cầm quyển album anh quăng qua một bên lại nhét vào tay anh “Anh tiếp tục xem album đi.” Hai tay Tống Nam Xuyên vòng qua lưng cô, ôm cô vào lòng mình, lật qua lật lại mấy trang album “Uhm...Đây là em trai em?” “Phải.” Bùi Anh cũng cúi đầu cùng nhìn vào trang ảnh, lên tiếng đáp. “Em trai em không đáng yêu như em chút nào.” Bùi Anh bật cười thành tiếng “Từ nhỏ em trai em đã được các bạn gái thích lắm.” “Mắt nhìn người của mấy nữ sinh này hạn hẹp thật.” Tống Nam Xuyên vừa lắc đầu vừa nói, “Sau này con gái của chúng ta phải dạy dỗ cẩn thận, đâu thể tùy tiện gặp ai cũng vừa ý được đâu.” “... Anh nghĩ xa xôi quá rồi đấy.” Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng thoáng cong lên “Nói đến chuyện sinh con đẻ cái thì đúng là xa vời thật, trước tiên chúng ta cứ hưởng thụ niềm vui tạo ra con cái đi đã nhé.” ... Nói nửa ngày vẫn quay trở lại chỗ ban đầu! Đăng bởi admin Chuyển ngữ Ciel Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Bùi Anh lại tiếp tục vùi đầu vội vã quay phim. Trở lại thành phố A, trợ lý của Mạc Trăn trở thành người đại diện của anh, nhìn người đại diện với khuôn mặt tròn trịa làm sai vặt* ở phim trường, Bùi Anh lặng lẽ tiếc nuối cho người đó. *nguyên văn 鞍前马后 an tiền mã hậu 1. to always be there for sb at their beck and call 2. to follow everywhere Người đại diện của Mạc Trăn là át chủ bài ở Khải Hoàng, nhưng ở chỗ của Mạc Trăn lại không khác người vú em là bao... Diễn xong cảnh giấu xác, sau khi đạo diễn hô dừng, diễn viên quần chúng tháo đạo cụ biểu diễn dính đầy máu, ngồi dậy từ dưới đất. “Bùi Anh, tôi là fan của cô đó, cô cho tôi xin chữ ký được không?” Anh ta vùng dậy như xác chết chạy hồng hộc đến bên cạnh Bùi Anh, Bùi Anh kinh ngạc, cười với anh ta “Được, nhưng trước tiên anh có muốn chùi máu đi không đã?” “Không sao, lát nữa chúng tôi sẽ đi tắm.” Anh chàng diễn viên quần chúng kích động lục lọi khắp nơi trên người mình muốn tìm ra một vật gì đó để Bùi Anh ký tên, “Cô ký lên người tôi đi, đây là quần áo của tôi, tôi không tắm!” Bùi Anh cầm bút từ tay trợ lý, ký tên lên áo của anh ta. Không hiểu sao tự nhiên cô lại nhớ đến người tài xế taxi cũng từng xin chữ ký của mình, bảo cô ký tên lên áo của anh ta, không biết bây giờ đã như thế nào rồi. Ký tên xong, diễn viên quần chúng thổi thổi, ngẩng đầu lên hào hứng nói với Bùi Anh “Cảm ơn! Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận!” Bùi Anh cười khẽ, có lẽ nhiệt tình của anh ta cũng lây sang cho mình, cô cứ thế nói chuyện cùng người đó “Anh thường làm việc ở những đoàn phim thế này sao?” “Lúc trước tôi làm ở hãng phim điện ảnh và truyền hình, thấy có đoàn phim thì sẽ đi xin đóng vai diễn viên quần chúng, sau đó “Diễn viên” quay, tôi quyết định chạy đến thành phố A! Đoàn phim này cũng quá đáng lắm đó, ngay cả vai diễn viên quần chúng cũng phải cạnh tranh! Dù chỉ là một diễn viên quần chúng, nhưng có thể xuất hiện trong bộ phim này tôi đã rất vui rồi!” Diễn viên quần chúng ngay cả tên cũng không được nhắc đến, nhưng lại là người khổ cực quay cả ngày, cuối cùng chỉ có được mấy giây trước ống kính truyền hình, vậy mà họ vẫn ôm giấc mơ và tình yêu mạnh mẽ, chăm chỉ tìm hiểu về mỗi nhân vật. Anh chàng diễn viên quần chúng làm cho Bùi Anh nhớ đến mình của những ngày trước kia, cô cong cong khoé miệng, cười nói với anh ta “Trước kia tôi cũng thường xuyên chạy vai diễn quần chúng, đúng rồi, tôi cũng từng diễn vai thi thể, ngay cả mặt cũng không được quay kìa. Cố lên, nhân lúc này anh cố gắng luyện diễn xuất cho thật tốt, rồi sẽ có cơ hội để mọi người biết đến anh nhiều hơn.” Được Bùi Anh khích lệ, anh chàng diễn viên quần chúng rưng rưng nước mắt* “A a a, Bùi Bùi ơi, cô đúng là nữ thần của tôi! Cảm ơn cô, tôi sẽ cô gắng thật nhiều! Hi vọng sau này tôi sẽ có cơ hội gặp may mắn được diễn xuất cùng cô!” *nguyên văn 热泪盈眶 nhiệt lệ doanh khuông lệ nóng doanh tròng “Được, mong ngày đó sẽ tới.” Hai người đang nói chuyện, giữa phim trường lại vang lên tiếng ồn ào xôn xao. Bùi Anh nhìn sang hướng mọi người, thấy thầy Hạnh Tâm cùng đi tới với một người phụ nữ mà cô không hề biết. Đạo diễn trò chuyện cùng họ vài câu, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người “Thầy Hạnh Tâm tới quan sát, đây là vợ của anh ấy, mọi người đều biết chuyện lễ quốc khánh vừa rồi thầy Hạnh Tâm vừa kết hôn phải không?” Bùi Anh trợn tròn mắt kinh ngạc...vợ! Vợ của thầy Hạnh Tâm là fan của Mạc thiên vương, vừa thấy Mạc Trăn hai mắt đã sáng bừng nhiệt tình chào hỏi với anh ta, mời anh ta ăn kẹo cưới. Thầy Hạnh Tâm một mực ở bên cạnh cô ấy, sắc mặt rất khó coi. May là vợ mới cưới của anh nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt Mạc thiên vương, sau đó lần lượt phát kẹo cưới cho mọi người trong đoàn phim. “Mọi người vất vả rồi, mời cùng ăn kẹo cưới.” Cô ấy phát đến chỗ của Bùi Anh, phát luôn cho cả diễn viên quần chúng đứng bên cạnh. Anh ta thoáng giật mình, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi cô “Tôi cũng có phần sao? Tôi chỉ là một diễn viên quần chúng thôi!” “Ăn kẹo cưới mà cũng phân biệt diễn viên quần chúng nữa sao anh? Anh nhìn xem trên mặt anh nhiều máu giả như vậy, cũng rất vất vả rồi, nhanh đi tắm đi thôi.” Trong vòng năm phút đồng hồ, anh chàng diễn viên quần chúng lần thứ hai cảm động đến rớt nước mắt “ Cảm...Cảm ơn! Cô là biên tập của thầy Hạnh Tâm đúng không, vừa xinh đẹp lại tốt bụng!” “...Ôi, anh khéo miệng quá.” Vợ thầy Hạnh Tâm được khen mà lúng túng, “Vì thầy Hạnh Tâm viết tiểu thuyết trinh thám nên mới làm các anh vất vả như vậy. Nhưng mà thi thể dưới ngòi bút của anh ấy cũng còn tốt, ít nhất bọn họ đều có tên!” Hạnh Tâm “...” Bùi Anh đứng bên trừng mắt nhìn sang, cô cảm thấy trong chuyện này có huyền cơ gì đó. “Cô Bùi, cô cũng ăn kẹo cưới đi! Vai diễn Triệu Việt mà cô thể hiện xuất sắc hơn cả nguyên tác, tôi rất mong đợi phim điện ảnh lần này!” “Cảm ơn cô.” Trong tay Bùi Anh cầm một nắm kẹo cưới, nhìn về phía đạo diễn. Bóng dáng đạo diễn thật cô đơn. Vợ chồng thầy Hạnh Tâm phát kẹo cưới xong, không bao lâu thì rời khỏi phim trường, Bùi Anh nghe đạo diễn nói, bọn họ gấp rút đi hưởng tuần trăng mật. “Haiz, tiểu thuyết của mình dựng thành phim cũng chả thèm quan tâm, từ lúc khai máy thì bận bịu kết hôn, đến lúc đó có chỗ nào không hài lòng thì đừng có trách tôi.” Đạo diễn nhìn theo bóng lưng họ, oán trách một câu. Bùi Anh đang ăn kẹo cưới, vừa nghe đạo diễn cảm thán mà thấy...thật là chua. Tuy nhiên suy nghĩ một lúc cô lại đầy thông cảm, vợ của Mạc thiên vương vừa đi thì vợ của thầy Hạnh Tâm lại tới, quả là chua xót trong lòng. Không biết chuyện li hôn của đạo diễn và vợ đã giải quyết sao rồi? Buổi tối đoàn phim lại quay đến tận khuya mới kết thúc công việc, Tống Nam Xuyên tự mình đến trường quay đón Bùi Anh, từ biểu cảm của anh có thể thấy rằng anh rất không hài lòng với thời gian hoàn tất công việc. “Đạo diễn Triệu, chuyện ly hôn của anh và vợ anh thế nào?” Nghe Tống Nam Xuyên hỏi vấn đề mà mình cũng quan tâm, Bùi Anh dựng lỗ tai lên. Đạo diễn Triệu vừa dọn đồ đạc vừa nói với Tống Nam Xuyên “Cô ấy nói từ từ đã, cô ấy suy nghĩ thêm một chút.” “Vậy thì lúc này chính là thời kỳ khảo sát, anh mà thể hiện không tốt là không được đâu đó.” Tống Nam Xuyên vừa nói vừa đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ “Giờ này mới xong việc, nhất định cô ấy sẽ có ý kiến.” Đạo diễn “...” Anh ta đã nhận ra, người có ý kiến chính là Tống Nam Xuyên. Bùi Anh cười khan, kéo Tống Nam Xuyên lên xe “Đạo diễn Triệu, chúng tôi đi trước đây.” “Ừ, đi thôi đi thôi“. Đừng lảng vảng trước mắt ông ta, mỗi ngày một đôi cũng đủ rồi. Đi theo Tống Nam Xuyên lên xe, Bùi Anh đút một viên kẹo cưới mà thầy Hạnh Tâm cho vào miệng Tống Nam Xuyên “Ngon không anh? Là kẹo cưới của thầy Hạnh Tâm đấy.” Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu một cái “Anh nghe nói trong hôn lễ vừa rồi anh ta cũng lạc đường, cuối cùng đã lỡ mất thời gian cử hành hôn lễ.” “...” Bùi Anh im lặng, thì ra bệnh mù đường của thầy ấy không phải do đạo diễn tuỳ tiện bêu xấu, “Thế cô dâu phải làm sao?” “Cô dâu? Cô dâu ở cùng với anh ta, cả hai cùng lạc đường.” “...Thật là xứng đôi.” Tống Nam Xuyên cười cười, nắm tay cô “Chờ đến hôn lễ của chúng ta cũng phát kẹo cưới cho đạo diễn Triệu.” “...Anh phát thẳng cho ông ấy thức ăn cho chó đi, cần gì phải vòng vo như vậy.” Tống Nam Xuyên lại cười khẽ một tiếng, hỏi cô “Sau khi kết hôn em muốn đi tuần trăng mật ở đâu?” “À, ở đâu cũng được ạ, em cũng không thích nhất chỗ nào cả.” “Vậy chúng ta đi mỗi nước một nơi đi.” “...Anh cho em chút thời gian, em nhất định sẽ nghĩ ra một chỗ em muốn đi.” Tống Nam Xuyên nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đó “Sao em lại đáng yêu vậy chứ.” Hai người hôn nhau một lúc, độc nhiên Bùi Anh nói “Em thấy viên kẹo cưới anh ăn ngon hơn viên em ăn!” Tống Nam Xuyên “...” Thời gian quay Diễn viên còn kéo dài một tháng, đến trung tuần tháng mười một mới chính thức hoàn thành. Ngày hoàn công, Hoàn Vũ tổ chức một buổi tiệc lớn, mời không ít người của giới truyền thông tham gia. Tống Nam Xuyên là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, đương nhiên anh cũng tham gia buổi tiệc này. Lúc anh và Bùi Anh cùng nhau đến đó, họ đón nhận hàng loạt ánh mắt của mọi người vây quanh. Ký giả đến dự tiệc hoàn công cũng không bỏ sót cơ hội này, quay qua chỗ họ rồi chụp hình liên tục. Theo sát phía sau hai người là vợ chồng Mạc Trăn, hai anh chị khoác tay nhau bước xuống xe cũng nhận được sự chú ý như thế. Ký giả không dám chậm trễ một chút nào, chớp nháy liên hồi như sợ sẽ bỏ qua những chi tiết nhỏ nhất. Chắc tiêu đề ngày mai sẽ phải cạnh tranh khốc liệt lắm đây. Là tiệc hoàn công, dĩ nhiên nhân vật chính chính là các diễn viên. Bùi Anh và Mạc Trăn là nam nữ chính, họ thay phiên nhau lên sân khấu phát biểu cảm tưởng, lúc nói xong còn có nhân viên trong đoàn lên bục để tặng hoa. Sau khi đạo diễn và từng diễn viên phát biểu, cuối cùng mới đến khâu ăn uống. Trong những trường hợp thế này, đi cùng nhau là sự lựa chọn hàng đầu, tất cả mọi người đã xác định được mục tiêu từ trước, ân cần đi mời rượu. Tống Nam Xuyên một mực đứng cạnh Bùi Anh, hai người, một người là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, một người là nữ minh tinh tiền đồ xán lạn, từng nhóm người lần lượt đến làm quen. Cuối cùng ngay cả đạo diễn cũng đưa nhân viên đoàn phim ra ứng phó, tới mời rượu Bùi Anh “Ly rượu này mời nữ chính của chúng ta, lúc ở phim trường tôi mắng cô không ít, nếu có chỗ nào đắc tội thì cô đừng để trong lòng, cũng là vì công việc cả mà, lúc không làm việc thì tôi là người rất dễ ở chung đúng không?” Ông ta vừa nói vừa uống cạn ly rượu, “Bùi Anh diễn rất tốt, tôi đánh giá cô rất cao, tương lai tiền đồ xán lạn. Đề cử giải Kim Ngưu lần sau nhất định sẽ có tên của cô!” Mọi người lại ồn ào đứng lên mời rượu Bùi Anh, Bùi Anh khoát tay nói “Tôi không uống được rượu, tôi uống nước trái cây được không?” “Đương nhiên là không được! Chúng tôi thì uống rượu, cô lại uống nước trái cây, coi sao được.” Đạo diễn đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, “Trắng không được thì uống đỏ, cạn một hơi nào!” Bùi Anh khó xử nhìn Tống Nam Xuyên, lúc trước đã hứa là sẽ không uống rượu nữa rồi. Tống Nam Xuyên hiểu cô muốn nói điều gì, anh thấp giọng nói “Anh ở đây, em uống một chút cũng không sao.” Bùi Anh chớp mắt, uống ly rượu đạo diễn đưa cho cô, đạo diễn sảng khoái nói “tốt” rồi lại rót cho cô thêm ly nữa “Ly này chúc cô tiền đồ rộng mở*, sẽ đạt được ảnh hậu của giải Kim Ngưu!” *nguyên văn 前程似锦 tiền trình tự cẩm tương lai tươi sáng, tốt đẹp Lần này Tống Nam Xuyên không đợi Bùi Anh từ chối đã lấy ly rượu trong tay đạo diễn uống “Cảm ơn đạo diễn Triệu, nhưng tửu lượng Bùi Anh không tốt, chắc anh cũng không muốn nữ chính của anh thất lễ trước mặt mọi người chứ?” Tống Nam Xuyên là nhà đầu tư, đạo diễn Triệu sẽ không chọc giận anh ta, anh đã nói như vậy thì đạo diễn Triệu cũng không thể bắt Bùi Anh uống rượu thêm được nữa, mọi người cùng chuyển sang một mục tiêu kế tiếp. Người đại diện của Mạc Trăn đợi mọi người đi hết thì cầm một ly rượu đỏ đi tới “Anh Tống và cô Bùi thật là một đôi bích nhân*, xem ra chuyện tốt của hai vị sắp đến rồi?” *璧人 bích nhân đẹp đôi Tống Nam Xuyên nhìn anh ta, nói “Tôi nhớ anh là người đại diện của Mạc Trăn mà, chuyển qua làm “chó săn” khi nào vậy? Người đại diện của Mạc Trăn im lặng một lúc, nghiêng đầu nhìn Bùi Anh “Không biết cô Bùi có hứng thú ký hợp đồng với Khải Hoàng chúng tôi không?” Đăng bởi admin

em mù mới yêu anh